Chương 58:
Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là chuyện suиɠ sướиɠ khiến người ta vui vẻ.
Cơ thể kì lạ như thế, rốt cuộc dưới lớp da kia ẩn chứa điều gì, không ai hiểu được, sự đụng chạm, cái vuốt ve, những nụ hôn, dòng máu nóng trào lên đại não, ý thức mơ màng, chỉ còn bản năng nguyên thủy nhất, sự mềm mại, mịn màng, sạch sẽ, thơm ngát trong cơn mê của người phụ nữ càng thêm cặn kẽ thấu đáo. Cấu tạo cơ thể tương đồng, sự khêu gợi cùng mê hoặc của người cùng giới tính lần đầu tiên khiến Cố Minh cảm thấy căng thẳng và kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ thể đã lâu không được đụng chạm bị người nào đó dán lên đốt cháy, ngọn lửa lan tràn toàn thân, dòng máu lạnh lẽo hồi phục bình thường, lan tràn từng chút từng chút. Cố Minh hổn hển tới dữ dội, trộn lẫn với tiếng hít thở nặng nhọc không đều, khiến cả phòng tắm hỗn loạn, bản thân không chống đỡ được nữa, đôi chân đã mềm nhũn tới vô lực, dần dần trượt xuống, Cố Minh chầm chậm mở mắt ra, chiếc gương trong phòng tắm đã phủ lên một lớp hơi nước vì nhiệt độ dần tăng lên, nhưng trong lớp hơi nước mông lung ấy, Cố Minh cũng nhìn rõ bóng dáng hai người, áo sơ mi bung ra, mái tóc xõa xuống, hơn nữa người trước mặt đang chậm chậm quỳ xuống trước mặt cô ấy. Cuối cùng Cố Minh hồi phục lí trí, âm thanh run rẩy, hai tay khó khăn nắm lấy đầu Chung Hiểu Âu, rồi kéo cô lên, ánh mắt người kia mê li, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt rưng rưng, giống như sắp khóc.
Không ai nghĩ rằng chuyện sẽ như thế, sẽ tiếp xúc da thịt trong tình huống như thế, đôi tay mềm nhũn vô lực của Cố Minh nắm lấy vạt áo dưới của Chung Hiểu Âu, hít sâu một hơi, hé miệng, nhưng không nói nổi một từ, Chung Hiểu Hiểu khẽ tựa vào vai cô ấy. Cố Minh không nghĩ được gì hết, sự trống rỗng mạnh mẽ lan tràn trong không khí, rất lâu không tản đi.
Cứ như thế, một người dựa vào vai một người, một người mềm nhũn vô lực kéo lấy vạt áo của một người, thời gian như thể ngưng đọng, phòng tắm cứ yên lặng như thế, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương chuyển dần từ gấp gáp sang yếu ớt, cuối cùng yếu ớt tới mức không nghe được nữa. Lúc này Cố Minh mới đẩy Chung Hiểu Âu ra, thấy mắt cô có nước mắt, Cố Minh che miệng mình, thật sự điên rồi, điên cả rồi, cô ấy đang làm gì chứ? Cố Minh cố gắng bình tĩnh, ra khỏi nhà tắm, nhưng đôi chân không nghe sai khiến, lại run rẩy tới mức không thể nhấc chân. Chung Hiểu Âu tiến lên trước một bước ôm lấy cô, trái tim Cố Minh động đậy, nhưng không nguyện tiếp tục nhìn vào mắt cô, sau khi ổn định lại, giãy khỏi tay Chung Hiểu Âu, quay về phòng khách, một mình ngồi trên sô-pha như tượng gỗ.
Chung Hiểu Âu đứng trước cửa phòng tắm, không biết nên làm thế nào mới tốt, tất cả mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh tới mức khiến người ta không hề chuẩn bị, cô sờ lên môi mình, tất cả mọi thứ diễn ra trong phòng tắm khiến máu nóng trào lên đỉnh đầu, giống như một giấc mộng. Cô nhìn Cố Minh ngồi một mình trên sô-pha, trái tim chua xót tới đòi mạng, nhưng phản ứng ban nãy của phó tổng Cố, lại rất khiến người ta chìm đắm say mê, thật sự làm người ta thích thú, không nỡ, không muốn từ bỏ. Trong lòng Chung Hiểu Âu dâng lên đủ loại cảm xúc, cô tới bên sô-pha, lúc này cô nên nói gì đây?
"Em..." Chung Hiểu Âu vừa lên tiếng, lại bị Cố Minh đứng dậy chặn lại, "Muộn quá rồi, em về sớm đi." Nói xong liền đi thẳng về phòng mình, đóng cửa. Trái tim của Chung Hiểu Âu, cũng bị chặn lại theo đó, giống như có tảng đá lớn đè lên, đau đớn, cô nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nhưng lại không thể tới gần, cánh cửa kia quá lạnh lẽo, tay cô run lên, chỉnh lại áo sơ mi, khoác lên chiếc áo gió vẫn chưa sấy khô hết, nhẹ nhàng mở cửa nhà Cố Minh ra.
Căn nhà này giống hệt như trái tim của Cố Minh, mỗi lần cô muốn tới gần, mỗi lần lại bị ngăn cách. Đêm thu ở Thành Đô lạnh như nước, cả khu nhà trong đêm khuya đã chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh tới lạ. Cô ngẩng đầu lên, vẫn còn mấy nhà "mèo đêm" đang sáng đèn, Chung Hiểu Âu đi mấy bước, cảm giác không đi nổi nữa, chỉ đành ngồi trên ghế đá nghỉ một lúc, cô không dám ngẩng đầu nhìn lên nhà Cố Minh. Có chú mèo hoang "xoạt" một tiếng lướt qua sau lưng cô, cô đột nhiên quay đầu, thấy một con mèo tam thể với đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi trốn trong bãi cỏ, con mèo kia muốn chạy, Chung Hiểu Âu "này" một tiếng, đuổi theo hai bước, nhưng không kịp, ngẩng mắt lên nhìn thấy nhà Cố Minh vẫn sáng đèn, trái tim đau đớn co giật, cô nhấc chân muốn chạy, giống như con mèo hoang kia, chạy ra khỏi khu nhà, chạy tới con đường ít người qua lại, chạy vào đêm lạnh sương phủ khắp nơi, chạy khỏi tất cả si mê, chìm đắm không nỡ, nhưng trong không khí này, trong không khí ngập tràn mùi ẩm ướt, toàn bộ đều là hương vị của Cố Minh, cô nhanh chóng lên một chiếc tắc-xi, cứ biến mất như vậy mới tốt.
Cố Minh tiện tay đóng cửa phòng, không lâu sau, nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ khàng ở bên ngoài, biết Chung Hiểu Âu đã rời đi, lúc này cô ấy mới vô lực dựa vào bên cửa rồi co lại, hai tay cô ấy ôm lấy mặt, nhiệt độ từ lòng bàn tay tỏa ra, trong đầu óc Cố Minh chỉ có một suy nghĩ: Hoàn toàn điên rồi, sao có thể như vậy chứ? Điên rồi sao? Cô ấy cắn chặt môi, nghĩ tới cảnh tượng Chung Hiểu Âu vùi đầu trước ngực mình, một dòng điện lại bắt đầu lan tràn trên đầu ngón tay, tê dại khiến cô ấy không chịu nổi, Cố Minh ôm chặt lấy đầu gối, cứ ngồi bên cửa như thế, đầu óc không thể nghĩ tới bất kì chuyện gì, cô ấy muốn làm chút gì đó, nhưng căn bản không có sức lực, cô ấy nhất định phải đuổi Chung Hiểu Âu đi, nếu không tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, như vậy thì phải làm sao? Cảnh tượng phát sinh trong nhà tắm, tại sao cô ấy không đẩy Chung Hiểu Âu ra? Tất cả loạn rồi, loạn thành một bó dây thừng, những chuyện xảy ra gần đây khiến Cố Minh như rơi trên đám mây, nhẹ bẫng, say sẩm tới không ổn. Nếu nói Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng mang tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho Cố Minh, nhưng suy cho cùng đó là yếu tố bên ngoài, cho dù bọn họ làm gì, cô ấy cũng chỉ tức giận vì Quan Dĩ Đồng không biết phân biệt công tư, tức giận vì sự ham chơi điên cuồng của Mộc Dao, nhưng tóm lại, cô ấy cảm thấy đây là việc của bản thân mình, nhưng phản ứng từ buổi tối hiếu kì xem video kia, đó có phải là phản ứng mà người trưởng thành sẽ có hay không? Dù sao, cơ thể này của cô ấy cũng đã hơn nửa năm không được ai chạm vào, Cố Minh lắc đầu, làm cách nào cũng không nghĩ tới, tối đó Chung Hiểu Âu đột nhiên tỏ tình, rồi lại đột nhiên hôn cô ấy, Cố Minh còn chưa tỉnh táo hẳn, gần đây như thể không còn lí trí, những chuyện xảy ra vượt xa khỏi sức tưởng tượng, lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Bản thân cô ấy cũng có bệnh, nhìn thấy Chung Hiểu Âu chụp ảnh thân mật với người phụ nữ khác lại tức giận thế này? Trong mơ hồ, Cố Minh cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng điều không đúng này lại nằm ở trong tim, thuộc phạm vi bản thân không nên nghiên cứu sâu, điều này khiến cô ấy sợ hãi.
Cuối cùng ngồi tê người, Cố Minh mới chầm chậm đứng lên, chân đã tê cứng, cảm thấy rất nóng, cô ấy đi tới mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn chút, phải giữ khoảng cách với Chung Hiểu Âu, cô ấy không phải người đồng tính, cô ấy sẽ không thích con gái. Cố Minh vuốt ve môi, suy sụp ngã ra giường, một ngọn lửa tà ác trong tim dần dần xâm nhập, không đầu không đuôi khiến người ta khát vọng, lại khiến người ta phiền lòng. Cố Minh lại ngồi dậy đi tới bên cửa, gió đêm thổi tới khiến cô ấy lạnh buốt, lạnh một chút càng tốt, nhưng nếu không ngủ như thế, sẽ đau đầu. Bất đắc dĩ, Cố Minh uống thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhiều khi, lá chắn bằng giấy bị thủng, tất cả đều hiện rõ mồn một, mọi người đã quen với cuộc sống che che đậy đậy, quen với ngụy trang, quen mặc lên chiếc áo giáp sắt cho qua ngày, tới khi được đối đãi chân thành, luôn có chút gì đó không quen, có chút gì đó mất tự nhiên.
Những chuyện xảy ra tối đó đều nằm ngoài dự đoán, nhưng không phải ảo giác, cũng không phải trong mộng, bởi vì bản tin thời sự ngày hôm sau nói vùng Ngawa Tứ Xuyên xảy ra động đất 5.3 độ, chỉ là lần này, người không đi làm không phải là Chung Hiểu Âu mà là Cố Minh.
Vì Cố Minh uống thuốc an thần, đồng hồ báo thức cũng không thể đánh thức, ngược lại bị một cuộc điện thoại làm thức giấc, số điện thoại tới từ nước ngoài, thư kí của chủ tịch gọi tới, bảo cô lập tức bay tới đó. Cố Minh có dự cảm, thấp thoáng cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Quan Dĩ Đồng đã bay tới đó từ ngày tổ chức hoạt động, lúc này lại gọi cô ấy, không lẽ chủ tịch Quan xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đặt chân lên đất nước khác, Cố Minh vẫn cảm thấy hoang mang như mộng, nhưng hiện thực không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, có người tới sân bay đón cô ấy, thư kí của chủ tịch nói đơn giản bên tai Cố Minh: "Lúc kiểm tra ra đã là ung thư giai đoạn cuối, chữa trị suốt bao ngày qua, nhưng cũng uổng công, chủ tịch nói muốn gặp cô." Mấy câu ngắn ngủi nhưng từng chữ lại như mũi kim, cô ấy sớm đã đoán được chủ tịch có lẽ mắc bệnh không nhẹ, nhưng đột nhiên gác lại chuyện công ty, giao lại cho đại tiểu thư phú nhị đại tới tiếp quản, không biết tại sao, Cố Minh đột nhiên nghĩ tới Quan Dĩ Đồng, không biết hiện tại Quan Dĩ Đồng đang làm gì, nhất định tâm trạng rất tồi tệ, cho nên phản ứng khác thường tối đó của Quan Dĩ Đồng là đã biết trước những chuyện này rồi sao?
Tới bệnh viện, đã mấy tháng Cố Minh chưa thấy chủ tịch Quan, thiếu chút nữa không dám nhận người, ông ấy tiều tụy một cách chóng mặt, tóc tai sớm đã rụng hết trong quá trình hóa trị, vợ chủ tịch ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt bà có vẻ buồn bã, Cố Minh khách sáo chào hỏi, chủ tịch Quan thấy cô ấy tới, xua xua tay với bà.
Trong lòng Cố Minh buồn bã, chủ tịch Quan cũng coi là quý nhân của cô ấy, cô ấy phát triển nhanh nhất, trưởng thành nhanh nhất khi ở công ty này. Với một người không có quan hệ không có bối cảnh như Cố Minh, ông chủ có thể tin tưởng cô ấy, Cố Minh rất cảm kích, chỉ là điều khiến Cố Minh không ngờ nhất chính là, vào lúc này mà chủ tịch Quan lại gọi cô ấy tới, hơn nữa còn gọi một mình cô ấy. Chủ tịch Quan nói chuyện cũng rất tốn sức, Cố Minh phải nhích tới gần mới có thể nghe rõ, đầu tiên là hỏi tình hình gần đây của công ty, với một số thương nhân tay trắng đi lên mà nói, công ty này là tâm huyết cả đời, Cố Minh tóm lược một số trọng tâm, sau đó chủ tịch Quan lại hỏi tới Quan Dĩ Đồng, Cố Minh không rõ quan hệ giữa chủ tịch Quan và Quan Dĩ Đồng, cô ấy cũng không hiểu nhiều như thế, chỉ là, không thể im lặng không nói, cũng không thể báo cáo tình hình của Quan Dĩ Đồng. Cố Minh nói rất quang minh chính đại, cũng không biết chủ tịch Quan có nghiêm túc lắng nghe hay không, không lâu sau, Quan Dĩ Đồng cũng tới, ánh mắt liếc sang Cố Minh một cái, cũng không chào hỏi, không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào trong ánh mắt của Quan Dĩ Đồng, ngược lại bà Quan vừa nhìn thấy Quan Dĩ Đồng liền nhiệt tình lên đón tiếp, có lẽ là rất thương yêu.
Không lâu sau, có thêm luật sư tới, xem ra là muốn nói tới chuyện di chúc, Cố Minh vội lui ra ngoài, nhưng bị chủ tịch Quan nắm lấy tay, cho dù Cố Minh bị tảng đá trên trời đập trúng đầu cũng không thể đoán được trong di chúc có 10% cổ phần của Quốc tế Kinh Điển dành cho cô ấy.