Chương 1:
Thành Đô, giữa hạ.
Chung Hiểu Âu mặc trên người bộ trang phục công sở, một tay nắm lấy tay nắm trên xe buýt, một tay bảo vệ túi xách của mình, khung giờ giao thông cao điểm, trên xe buýt ngực dính vào lưng, lưng tựa vào ngực, Chung Hiểu Âu hóp bụng co ngực đã sắp không thở ra hơi, hôm nay là ngày đầu tiên Chung Hiểu Âu đi làm tại Quốc tế Kinh Điển, nhảy việc, lương gấp đôi, quy mô cũng lớn hơn rất nhiều so với công ty cũ, quan trọng nhất là công ty mới còn có bạn tốt của bản thân, Trì Úy, như vậy bản thân tới công ty mới cũng sẽ không cảm thấy bối rối vì không thích ứng môi trường.
Ngày đầu tiên, cũng không có chuyện gì, xử lí thủ tục nhậm chức, tới vị trí ngồi của bản thân, lãnh đạo ban ngành để cô đọc tài liệu, làm quen với công ty. Chung Hiểu Âu đang vùi đầu đọc tài liệu, liền thấy có người nhắn tin cho mình trên ứng dụng tin nhắn, cô vừa nhìn liền biết là ảnh đại diện của Trì Úy, "Cậu đang làm gì thế? Cảm giác ổn chứ?"
"Đang đọc tài liệu, cũng tạm, chỉ là thấy mọi người rất bận rộn, hơn nữa cấp trên của chúng ta có vẻ rất nghiêm, có phải không dễ chung đụng không?" Chỗ ngồi của Chung Hiểu Âu trong phòng làm việc vừa hay đối diện với văn phòng của giám đốc bộ phận, cách bức tường kính, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của giám đốc bộ phận, trong lòng Chung Hiểu Âu có chút lo lắng.
"Ái chà, được rồi, không sao đâu, giám đốc Văn dễ tiếp xúc lắm, tốt hơn lão yêu quái phòng bọn mình nhiều, cậu cứ tới môi trường xa lạ là căng thẳng, rảnh rỗi nghĩ chuyện này, chẳng thà nghĩ xem trưa ăn gì, đừng trách mình không nhắc nhở cậu, dựa theo luật cũ, trong buổi huấn luyện nhân viên mới buổi chiều, mỗi nhân viên mới đều phải giới thiệu bản thân, bạn học của tôi, điểm ấn tượng này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thành tích trong kì thử việc của cậu."
"..." Chung Hiểu Âu nhận được tin tức này, cũng không tiếp tục nhắn tin nữa, căng thẳng mở word chuẩn bị cho bài giới thiệu bản thân vào buổi chiều, Chung Hiểu Âu là một người dễ bị căng thẳng, lá gan lại vô cùng nhỏ, thế nên suốt 26 năm qua chưa từng chính thức có bạn gái, Chung Hiểu Âu cũng không nhớ từ khi nào chính mình ngộ ra bản thân thích phụ nữ, dường như là chuyện tới một cách tự nhiên, luôn vô thức bị nữ giới thu hút, cô cũng không ghét nam giới, chỉ là không thích nổi, với những chàng trai cao to sạch sẽ, cô cũng chỉ "ồ", "cũng tạm" nhưng hoàn toàn không có thái độ quan tâm, nhưng đối với phụ nữ, luôn có một loại rung động đặc biệt, làm thế nào cũng không thể lướt qua mà đi quan tâm, chỉ là lá gan của cô quá bé, sống chết che giấu xu hướng tính dục của bản thân, hơn nữa cho dù có thích một ai đó, cũng không dám theo đuổi, không dám tỏ tình, vẻ ngoài lại đặc biệt giống gái thẳng, trừ hỏa nhãn kim tinh của Trì Úy, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một mình Chung Hiểu Âu biết bản thân thích phụ nữ.
Chung Hiểu Âu lắc đầu, nhìn bản word trắng tinh, đầu óc cũng trống rỗng, cô nên giới thiệu bản thân thế nào đây: "Chung Hiểu Âu, 26 tuổi, giới tính nữ, thích nữ, hiện tại rất muốn tìm bạn gái, không phải, hiện tại, là từ khi bắt đầu có nhận thức, đã rất muốn tìm bạn gái..." Liệu mọi người sẽ nhìn cô như nhìn quái vật không? Sau đó ngày đầu tiên đi làm đã bị công ty đuổi việc chăng?
Chung Hiểu Âu tưởng tượng có chút quá đà, mãi tới 3 giờ chiều, phòng Hành chính thông báo cô tới phòng họp ngay lập tức, cô cũng mới chỉ viết được mấy mươi chữ.
Năm nay, công ty này mở rộng nghiệp vụ, các ban ngành hạng mục đều thiếu người, cho nên Chung Hiểu Âu mới có cơ hội nhảy việc, chỗ ngồi trong phòng họp đã được lấp gần hết, Chung Hiểu Âu nhìn tình hình này, đã có chút căng thẳng, vừa nghĩ tới lát nữa bản thân phải phát biểu, lại càng căng thẳng hơn, giám đốc phòng Tài nguyên nhân lực, cũng là "lão yêu quái" trong miệng Trì Úy bắt đầu giở văn mẫu biểu thị chào đón với nhóm nhân viên mới, giới thiệu tình hình công ty, còn cả giám đốc các phòng ban khác cũng có mặt, Chung Hiểu Âu không thể nào nghe lọt tai, cô cầm bút viết dàn ý phần giới thiệu bản thân lên tờ giấy A4.
"Sau đây, xin mời phó tổng giám đốc Cố của tập đoàn chúng ta lên phát biểu đôi lời..."
Một tràng pháo tay đồng thanh vang lên, Chung Hiểu Âu cũng vỗ tay theo như cái máy.
"Xin chào mọi người, tôi là Cố Minh, chào mừng mọi người tới với Quốc tế Kinh Điển..."
Giọng nói này hay quá, nghiêm túc giống như khi tảng băng nứt đôi, Chung Hiểu Âu ngẩng đầu khỏi tờ giấy A4 bị cô vẽ hươu vẽ vượn, nhìn thấy người kia, giống như cuộc gặp gỡ kì lạ mà vận mệnh sắp đặt, người phụ nữ trên bục vén tóc lên, làn da trắng trẻo, mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở, ngũ quan tinh tế mê người, ánh mắt Chung Hiểu Âu không thể chuyển dịch, dường như đã không còn nhịp tim, tầm nhìn cũng không muốn di chuyển nửa phân.
Mình... a... a a a a a, đẹp quá, xinh đẹp quá... ngầu quá... Chung Hiểu Âu suýt chút nữa đã chảy máu mũi, Chung Hiểu Âu hoàn toàn không nghe được người phụ nữ trên bục đang nói gì, cô không biết cái này có gọi là nhất kiến chung tình hay không, trước đây khi còn học đại học, âm thầm thích hai đàn chị cũng là cảm thấy có thiện cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau đó lại âm thầm thích kiểu người ấy, nhưng hoàn toàn không có cảm giác không tìm được nhịp tim của bản thân như hiện tại, giống như người chết bị kích điện nhưng hoàn toàn không động đậy.
Ánh mắt Chung Hiểu Âu quá nóng bỏng, khiến người phụ nữ trên phục cũng vô thức nhìn cô một cái, lúc này Chung Hiểu Âu mới cảm thấy nhịp tim của bản thân phục hồi, vội vàng cúi đầu xuống, nắm chặt lấy mép bàn, chuyện trên bục cô cũng không rõ, mãi tới phần giới thiệu của nhân viên mới, tới lượt cô, giám đốc phòng Tài nguyên nhân lực gọi cô hai tiếng liên tiếp, "Chung Hiểu Âu... Chung Hiểu Âu..."
Người bên cạnh gõ lên bàn cô, đưa micro tới trước mặt, cô vội đứng lên, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung vào cô, bao gồm cả người phụ nữ đứng trên bục ban nãy, Chung Hiểu Âu là người hướng nội, trước giờ cô không thích tình huống tất cả ánh mắt chú ý tới mình, cô thích một mình yên tĩnh ngây ngốc trong một góc, cho nên từ nhỏ tới lớn, cô cũng không phải là người nổi bật giữa đám đông, hơn nữa vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, lí trí vẫn chưa tỉnh táo, khoảng im lặng ngắn ngủi này, khiến lòng bàn tay Chung Hiểu Âu đổ mồ hôi, cô hít sâu một hơi, mới lên tiếng nói, "Chào mọi người, tôi là nhân viên mới của phòng Kế hoạch, tôi tên Chung Hiểu Âu, năm nay 26 tuổi, chưa... chưa kết hôn... a." Chung Hiểu Âu cắn vào lưỡi, cả phòng họp vang lên tiếng cười, chỉ có giám đốc Văn Siêu của phòng Kế hoạch bọn họ là không cười.
Gần hai tiếng huấn luyện cho nhân viên mới, tâm trạng Chung Hiểu Âu rất phức tạp, bởi vì cô quá căng thẳng nên biểu hiện không tốt, thậm chí sau khi họp xong cô còn chưa kịp kể cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay với Trì Úy, đã bị Văn Siêu gọi vào văn phòng của lão.
"Chung Hiểu Âu."
"Dạ?" Hai tay Chung Hiểu Âu đan nhau để trước người.
"Cô có chuyện gì thế?" Văn Siêu nhìn có vẻ không vui. "Cô là người đã có ba bốn năm kinh nghiệm, một bài giới thiệu bản thân đơn giản như vậy, không ít sinh viên mới tốt nghiệp ra trường còn làm tốt hơn cô, 20 nhân viên mới, cô đoán hôm may cô được bao nhiêu điểm?"
Đầu Chung Hiểu Âu càng cúi càng thấp.
"Xếp hạng cuối cùng, chị gái, thành tích của phòng bị cô ảnh hưởng rồi đấy."
Mặt Chung Hiểu Âu đỏ lên.
Văn Siêu là một lão béo thẳng thớm, nhìn phản ứng của Chung Hiểu Âu, ý thức được ngữ điệu của bản thân quá nghiêm trọng, lão chỉ có chút không rõ, giới thiệu bản thân, một chuyện đơn giản tới vậy, với kinh nghiệm của Chung Hiểu Âu, không thể lọp vào top 3 nhưng cũng không đến mức xếp bét, "Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên, có lẽ em chưa thích ứng được, kì thử việc ba tháng, sau này giành lại điểm từ những hạng mục khác là được, em cũng đừng quá để ý, người như tôi ấy á, khi tức giận, nói năng có chút nặng nề." Lão béo vỗ vai cô.
Cảm xúc trong ngày đầu đi làm của Chung Hiểu Âu xuống thấp, lại có chút phấn chấn, mãi cho tới khi tan làm Trì Úy tới tìm cô cùng về nhà mới thấy dáng vẻ Chung Hiểu Âu có chút co quắp. Cô ấy đã sớm nghe ngóng được từ chỗ "lão yêu quái", Chung Hiểu Âu xếp cuối bảng.
"Trì Úy, từ nhỏ tới lớn, cho dù làm chuyện gì, trước nay mình chưa từng xếp bét." Chung Hiểu Âu đần mặt, sắc mặt nặng nề tới mức có thể vắt ra nước.
"Cậu sao thế? Lúc 'lão yêu quái' nói với mình mình còn không tin."
Chung Hiểu Âu: "Nhìn thấy người đẹp nên căng thẳng, đầu óc trống rỗng, phát huy thất thường."
Trì Úy: "... Nhìn thấy người đẹp, cậu căng thẳng cái gì? Chỉ giới thiệu bản thân, cậu còn phát huy thất thường."
Chung Hiểu Âu cũng không biết tại sao bản thân như thế, "Bị giám đốc Văn mắng rồi."
Trì Úy: "Bị mắng cũng còn may, nếu ở phòng mình, sẽ bị 'lão yêu quái' phanh thây."
Trì Úy là quản lí của phòng Tài nguyên nhân lực, 'lão yêu quái' là lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, hai người tới một nhà hàng, hôm nay là ngày đầu tiên Chung Hiểu Âu tới nơi làm việc mới, cô ấy hứa dẫn Chung Hiểu Âu đi ăn đồ ăn ngon.
"Cậu biết người phụ nữ kia là ai không?" Chung Hiểu Âu ngồi trong nhà hàng, thân thiết hỏi han.
"Ai?"
"Là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, rất ngầu rất đẹp đó, trước giờ mình chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc sơ mi trắng đẹp tới vậy, cậu biết cô ấy tên gì không?"
"Chính là cái người khiến cậu mê mẩn tới thần trí mù mờ, giới thiệu bản thân cũng khiến cậu lắp bắp mất logic rồi xếp bét ấy hả? Trì Úy ghét bỏ nhìn cô một cái, lấy thực đơn, "Buổi chiều có nhiều người trong phòng họp như vậy, mình nào biết người cậu muốn nói là ai."
"Hình như là phó tổng giám đốc Cố?"
"Cậu nói Cố Minh?" Lúc này Trì Úy bỏ thực đơn xuống, nhìn sang cô, "Chung Hiểu Âu, cậu được quá nhỉ, ánh mắt rất độc đấy, người xinh đẹp nhất ngầu nhất công ty, chẳng trách, tôi còn quên chuyện này cơ đấy, nhưng cậu đừng mơ tưởng hão huyền, thật đấy."
"Tại sao chứ?"
"Nếu có thể có khả năng, tôi đã ra tay từ lâu rồi, còn đợi cậu chắc? Không nói tới việc cậu không có gan theo đuổi, cậu dám nhìn người ta không? Phó tổng Cố là siêu cấp gái thẳng, hơn nữa nhìn chức vụ của người ta xem, cậu chỉ là quản lí quèn, người ta là phó tổng, ở giữa cách nhau bốn năm bậc đấy."