Chương 57:
Chung Hiểu Âu nghiêng đầu sang, thấy Cố Minh mềm nhũn nằm bên cạnh mình, đầu tựa vào bên tay cô, cứ thế im lặng đi hết quãng đường, tài xế dừng xe trong hầm gửi xe, trả chìa khóa lại cho Chung Hiểu Âu, Cố Minh chống đầu, lâu ngày không uống rượu, tửu lượng kém đi sao? Thật ra tửu lượng của cô ấy cũng không tốt, trước đây phải đi tiếp khách quá nhiều, không còn cách nào, bắt buộc phải uống rượu, dù sao uống nhiều rồi sẽ nôn, nôn xong lại tiếp tục uống, dạ dày cũng cứ thể mà hỏng mất, nhưng tối nay uống rượu vang cơ mà.
Chung Hiểu Âu vào thang máy cùng Cố Minh, trực tiếp ấn số tầng nhà cô ấy, Cố Minh co lại một góc trong thang máy, hai người phụ nữ say rượu, mặt mày đỏ ửng, ngay cả hơi thở cũng toàn mùi rượu. Tới bên cửa, Chung Hiểu Âu mới đem chìa khóa xe, túi xách đưa cho Cố Minh, "Chị nghỉ ngơi sớm đi, em về đây."
Cố Minh ngây ra, lấy chìa khóa mở cửa phòng, còn chưa kịp bật đèn, đi được mấy bước, chỉ nghe thấy một tiếng "bộp", Chung Hiểu Âu đã quay lưng rời đi nghe thấy động tĩnh lại chạy lại, bật đèn trước cửa, "Sao thế? Có chỗ nào bị đụng trúng không?"
Sắc mặt Cố Minh lúc đỏ lúc trắng, chỉ vào chiếc vali bên cạnh, Chung Hiểu Âu khom lưng về phía trước đỡ lấy cô ấy, Cố Minh che miệng, không nhịn được nôn ra. Chung Hiểu Âu vội vàng đỡ cô ấy vào nhà vệ sinh, giày vò một lúc lâu, Cố Minh mới nôn xong, Chung Hiểu Âu vuốt lưng cho cô ấy, "Sao chị lại uống nhiều như thế chứ?"
Cố Minh xua tay, trạng thái hôm nay của cô ấy không quá ổn.
"Khăn nào là khăn mặt ạ?" Chung Hiểu Âu hỏi.
Cố Minh chỉ vào chiếc màu xanh, Chung Hiểu Âu kéo xuống, nhúng nước ấm, đưa cho Cố Minh lau mặt, tâm trạng bồn chồn, lo lắng cho sức khỏe của Cố Minh, "Chị cai rượu là được, sau này đừng uống nữa."
Lau mặt sạch sẽ, lại lấy nước ấm cho Cố Minh uống, rồi cầm cây lau nhà lau sạch bãi nôn ngoài cửa an nãy, đợi tới khi dọn dẹp sạch sẽ, Cố Minh đã nghiêng đầu đứng bên cửa nhìn cô rất lâu, trong tay cầm một chiếc váy ngủ sạch sẽ, "Xin lỗi, làm bẩn quần áo của em rồi, em đi tắm đi."
"Em không sao, chị còn khó chịu lắm không?"
"Nôn xong thì không sao rồi. Em đi tắm đi, cơ thể tôi cũng bẩn rồi, tôi cũng muốn đi tắm." Cố Minh nói xong, đem váy ngủ sạch nhét vào tay cô, đi thẳng vào nhà tắm trong phòng ngủ chính. Chung Hiểu Âu cũng không nghĩ nhiều, đi vào nhà tắm, nhanh chóng cởϊ qυầи áo xuống, tắm rửa gội đầu, lau sạch người, nhìn thấy chiếc váy ngủ của Cố Minh treo trên móc quần áo, tại sao lại đưa váy ngủ cho cô? Đây là muốn giữ cô ở lại sao? Nhớ lại sự lúng túng tối nay, cũng không có tâm trạng vui vẻ, Chung Hiểu Âu mặc tạm chiếc váy ngủ của Cố Minh lên, sau đó ở trong nhà tắm bắt đầu giặt giũ, áo khoác cùng áo sơ mi đã bẩn, sau khi cô giặt xong lại bắt đầu sấy khô, nghĩ tối nay bản thân vẫn nên về nhà, đợi quần áo khô sẽ về nhà ngay. Có lẽ Chung Hiểu Âu ở trong nhà tắm quá lâu, Cố Minh tới gõ cửa, mềm nhũn dựa bên mép cửa, thấy cô sấy quần áo, cũng không lên tiếng.
Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh khó chịu, tắt máy sấy đi, nói: "Phó tổng Cố, chị nghỉ ngơi trước đi, quần áo sắp khô rồi, khô rồi em sẽ đi, lúc về em sẽ đóng cửa cho chị."
Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu hai cái, quả thực không đứng vững nổi nữa, quay về phòng khách, mềm oặt dựa vào sô-pha, quần áo của Chung Hiểu Âu đã hòm hòm, lúc này mới đổi lại quần áo của mình, đi ra phòng khách, thấy chiếc áo màu xám của Cố Minh cũng bị bẩn, lại quay lại giặt sạch cho cô ấy, giày vò tới nửa đêm, Chung Hiểu Âu đã đổ mồ hôi, giống như càng làm càng phát sinh nhiều chuyện, thời gian nghĩ ngợi sẽ ít đi, bận mãi bận mãi, dường như cũng không buồn tới thế. Cô đi tới bên sô-pha, thấy Cố Minh nửa nằm nửa dựa vào đó, mắt nhắm chặt, Chung Hiểu Âu mặc chiếc áo sơ mi kia, áo khoác đặt trên tay, sau đó đặt váy ngủ của Cố Minh ở một bên, thấy cô ấy ngủ như thế, lại có chút không yên tâm, cúi người gọi, "Phó tổng Cố, em đi đây, chị về giường ngủ đi, nằm ngoài sô-pha cẩn thận lạnh."
Cố Minh vốn dĩ không ngủ được, uống rượu khiến nhịp tim đập nhanh, cô ấy nằm đó, tắm rửa xong, tóc tai xõa ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo váy ngủ rộng rãi, một mảng trắng nõn, thấp thoáng cảnh vật, giống như có thế nhìn thấy ánh xuân mê người, vẻ đẹp ấy lan tràn tới lòng bàn chân cô, không thể di chuyển. Chung Hiểu Âu không muốn đi, dáng vẻ ấy làm sao cô nỡ rời đi, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Cố Minh nghiêng đầu, nhìn đồng hồ treo trên tường, còn mười lăm phút nữa là tới mười hai giờ, bận rộn cả một buổi tối còn phải bắt xe về nhà, rất không an toàn, "Em ngủ ở phòng khách đi, muộn vậy rồi thân con gái một mình không an toàn."
Áo khoác trong tay Chung Hiểu Âu lỏng đi, giống như một loại ám hiệu, lập tức trượt xuống khỏi kẽ tay, cô không tiếp tục kiên trì, chỉ ngồi bên sô-pha, uống chút nước, Cố Minh chống đầu, có chút đau đầu.
"Lại đau đầu ạ?"
"Gần đây không làm cách nào ngủ ngon được."
"Cần em mát-xa giúp chị không?"
Lần này, bất ngờ thay, Cố Minh lại không từ chối. Chung Hiểu Âu vòng tới cạnh Cố Minh, mát-xa huyệt thái dương cho cô ấy, ngón tay cô chạm vào da Cố Minh, không nhanh không chậm. Cố Minh híp mắt lại, cơ thể vẫn có chút căng cứng, nhưng không kháng cự, trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao quấn lấy nhau trên sô-pha khi cô ấy bật đèn trong văn phòng lên vào ngày ấy. Cố Minh nhíu mày, biểu cảm sau chuyện đó của hai người thật sự khiến người ta muốn bùng cháy, cho nên suốt cả tối, hai người đã làm gì trên sô-pha? Cố Minh đột ngột mở mắt, tại sao bản thân lại liên tục nghĩ tới chuyện này chứ? Hiện tại, cũng là sô-pha, sau lưng còn có một cô gái nhỏ như thế, nụ hôn tối hôm đó, Cố Minh cảm thấy nhịp tim tăng tốc, hô hấp không thuận, trong lòng giống như có quái thú đang sai khiến cô ấy lại gần, thân mật, nhất định là tác dụng của rượu, cô ấy nghĩ, có lẽ do gần đây cô đơn quá lâu, nhưng giải thích thế nào cho thông suốt đây? Trước giờ Cố Minh vẫn không quá nhiệt tình với chuyện kia, cảm thấy không tốt, hơn nữa còn có gánh nặng, nhưng cho dù như thế, vẫn có bản năng nguyên thủy của cơ thể, cô ấy mơ hồ nghĩ, đột nhiên cảm thấy hình như sô-pha đang lắc lư, thần kinh mẫn cảm của Cố Minh lên tiếng hỏi: "Em đang run à?"
Chung Hiểu Âu thấy lạ, một lúc sau, cảm nhận được bức tường đang lắc lư, cô lập tức đứng dậy, kéo lấy Cố Minh, "Động đất." Kéo Cố Minh chạy về phía nhà vệ sinh, hai người ngồi trong một góc, cách rất gần, Chung Hiểu Âu giữ lấy Cố Minh, lúc vừa vào còn kéo lấy tay cô ấy, cũng không buông ra, đợi một lúc lâu, dường như không còn động tĩnh nào nữa, Cố Minh vô thức nghiêng đầu hỏi, "Động đất sao?"
"Cảm giác hình như là vậy."
Từ sau trận động đất ở Mẫn Xuyên, Thành Đô dường như khởi động các loại hình động đất, dư chấn, động đất nhỏ không ngừng, có lúc là động đất nhỏ, giống như ba phẩy mấy độ ở Ngawa, có lúc lại đáng sợ như trận động đất cấp bảy ở Nhã An năm 2013, lần đó may mà động đất lúc sáng sớm, buổi sáng thứ bảy, tám giờ hơn, hôm đó Cố Minh phải đi làm, đúng lúc đang lái xe trên đường, lúc đó dừng xe chờ đèn đỏ, đột nhiên, cô ấy cảm thấy xe lắc lư dữ dội, chậu cây xanh trong cửa hàng hoa bên đường lũ lượt rung lắc, có không ít người chạy ra đứng bên đường, Cố Minh cũng rất sợ, nhớ lại thảm cảnh của trận động đất ở Mân Xuyên, trong lòng sợ hãi, sau khi đèn xanh, tất cả xe trên đường đều không di chuyển, sợ tiếp tục có chuyện gì đó xảy ra, cho nên có lúc căn bản không phân biệt được, là động đất mạnh hay động đất nhẹ, dọa Cố Minh có chút bóng ma thâm lí, nhiều khi cảm thấy rung lắc, cũng cho rằng là động đất, mà thực tế chỉ là có người đang rung chân, cũng sẽ cảm thấy động đất đang rung lắc, cảm thấy không có chuyện gì, có thể cảm giác sai, cũng có thể ở đâu đó đang xảy ra động đất nhẹ cấp bốn cấp năm. Hai người ở cạnh nhau một lúc lâu, cảm giác rung lắc đã biến mất, cũng không xác định, dần dần, giống như bình thường trở lại, lúc này hai người mới cảm thấy là một phen sợ bóng sợ gió, trốn trong góc nhà vệ sinh, cảm giác rất ngốc, nhìn nhau cười lên, "Không phải động đất đúng không?"
"Không rõ nữa."
"Thành Đô thật không an toàn."
"Vậy ở đâu mới an toàn?"
"Tôi cũng không biết."
"Trước kia cũng không biết Tứ Xuyên là vành đai động đất có dãy núi Long Môn."
Hai người trốn trong nhà vệ sinh, cứ nói với nhau mấy chuyện lê thê một cách kì quái như thế.
Cố Minh thấy khóe mắt Chung Hiểu Âu có một sợi lông mi, vô thức dựa gần, ngón tay cái trượt lên khóe mắt cô, lau đi sợi lông mi kia. Cố Minh dựa gần như thế, gần tới mức mỗi hơi thở đều có thể chạm lên mặt Chung Hiểu Âu. Tại sao chị ấy có thể như thế chứ? Chung Hiểu Âu nín thở, người gần trong gang tấc, lông mi run lên, cảm xúc ám muội bao trùm lên môi trường xung quanh, cô nhắm mặt lại, hôn lên, lại hôn tiếp, Chung Hiểu Âu và môi của Cố Minh khẽ chạm vào nhau, nhưng dáng vẻ của Cố Minh không hề có ý định lùi sau, còn giống như chờ đợi, trước giờ cô ấy chưa từng có cảm giác như thế, có lẽ là tối nay, hai người đã uống rượu, giữa những đôi môi, vẫn còn tàn dư của men rượu, khi đó, đầu óc Cố Minh "ù ù" muốn nổ tung, nếu nói nụ hôn tối nọ chỉ là thăm dò, hôm nay, cô ấy đã thật sự hôn môi với một người phụ nữ. Cơ thể Cố Minh trào lên một loại cảm giác kì lạ, căn bản không có ý định đẩy ra, đôi môi khẽ động, không biết từ lúc nào, Cố Minh cảm nhận được dòng máu trong cơ thể cô ấy đã chảy ngược, nhiệt độ của dòng máu từ bốn phương tám hướng đổ dồn về tim, ấm nóng, khiến người ta dễ chịu, lại khiến người ta khó chịu, ánh đèn trong nhà vệ sinh in lên cơ thể hai người, hai chiếc bóng chồng lên nhau, quấn lấy nhau, vô cùng thân mật.
Lỗ mãng, kích động, mất lí trí, không còn nguyên tắc, không còn thẳng hay cong, tất cả đã không quan trọng, Chung Hiểu Âu của lúc này chỉ muốn gần gũi Cố Minh, chỉ muốn dây dưa cùng Cố Minh, nụ hôn này rơi xuống, cả người cô như được ngâm trong hũ dưa chua, mềm yếu tới sắp không đứng vững, bàn tay cô run lên, chân cũng thế, thế là càng dựa gần thêm, đôi tay Cố Minh mềm yếu vô lực, nhưng vẫn nắm lấy cổ áo sơ mi của Chung Hiểu Âu, âm thanh không thành hình nói, "Chung Hiểu Âu... em có biết em đang làm gì không?"