Cơm trưa rất đơn giản, chỉ có bánh ngô và cải
trắng, cải trắng được luộc, rồi cho thêm chút muối vào. Từ Thiên Lam mặc dù không muốn ăn nhưng cũng biết tới đây sẽ không bao giờ có một bữa
cơm thịnh soạn. Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh Vu Đại Hải dò hỏi
xem có phải mấy năm nay, anh ở bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền không. Từ Thiên Lam không muốn nghe bọn họ lải nhải, tranh thủ không có ai để
ý, cô cầm lấy túi xách, gọi Từ Triển Bằng ra một góc. Từ Thiên Lam lấy
một bộ quần áo trẻ con từ trong túi ra, nói: "Triển Bằng, bộ quần áo này chị mướn người may cho em, không biết có vừa người không, em thử đi,
không vừa còn sửa lại."
Từ Triển Bằng sửng sốt một lúc, thân thể gầy guộc, đôi mắt to tròn mở
thật to, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô một lát, sau đó nhấc chân chạy
mất.
Từ Thiên Lam cầm quần áo đứng ngốc tại chỗ, không biết chuyện gì xảy ra. Từ Triển Bằng nhanh như chớp quay trở lại, ôm bộ quần áo vào người. Sau đó, cậu bé chỉ nói một tiếng "Cảm ơn" rất nhỏ, rồi lại nhanh như chớp
biến mất.
Từ Thiên Lam bật cười, đứa nhỏ này thật biệt nữu.
Đột nhiên, cánh cổng bị người bên ngoài đá "phang" một tiếng. Người này
vừa đi vừa hét: "Từ Thiên Hồng, cô chết ở đâu rồi, còn không mau về nhà
nấu cơm cho tôi."
Người bước vào mặt to, mồm rộng, mũi tẹt, nhìn lướt qua cái gì cũng to,
thân hình cường tráng, nhưng bước đi lại khập khiễng, là một người què.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là người chồng hiện tại của Từ Thiên Hồng, Đổng Chí Ba.
Đổng Chí Ba vừa bước vào liền đảo mắt nhìn một vòng quanh sân. Sau khi
nhìn thấy Từ Thiên Lam, khuôn mặt hầm hầm lập tức thay đổi. Hắn mỉm
cười, trong miệng lại nói những lời không đứng đắn: "Ái chà, em vợ cũng ở đây à? Em vợ càng ngày càng xinh ra, quả nhiên là sinh con xong liền
thay đổi, không giống chị gái em, ngay cả trứng cũng không có, cô ta còn có tác dụng gì chứ?"
Từ Thiên Lam chưa từng tiếp xúc với người anh rể này, nhưng nghe những
lời hắn nói, cô cũng thấy được hắn không phải là người tốt lành gì. Cô
không thèm khách khí mà nói: "Anh rể, anh nói như vậy là không đúng rồi. Báo chí đều nói, việc có con hay không không chỉ liên quan đến phụ nữ,
mà đàn ông cũng có liên quan rất lớn, có lẽ, việc này là do anh cũng
nên?"
Đôi mắt to của Đổng Chí Ba trợn trừng, vẻ mặt nhục nhã, tức giận quát lớn: "Cô nói cái gì? Cô.."
Hắn vừa định chửi bới, Vu Đại Hải đã đi từ trong nhà ra: "Anh muốn làm gì?"
Từ sau khi cưới Từ Thiên Hồng, Đổng Chí Ba chưa bao giờ đưa Từ Thiên
Hồng về nhà mẹ đẻ. Nhưng hắn cũng biết Vu Đại Hải là người không dễ
chọc, cho nên cũng không muốn gây chuyện với Từ Thiên Lam. Vừa nãy, hắn
nói những câu không đứng đắn với Từ Thiên Lam cũng chỉ là bản năng của
hắn. Hiện tại nhìn thấy Vu Đại Hải, hắn chỉ dám "hừ" một tiếng, liền
không nói thêm gì nữa.
Thấy Từ Thiên Hồng từ trong phòng đi ra, hắn túm lấy chị, nhìn về phía
Vu Đại Hải nói: "Tôi tới tìm vợ mình, không phải là phạm pháp chứ?" Nói
xong, hắn quay lại mắng chửi Từ Thiên Hồng: "Đã tới giữa trưa rồi mà cô
không biết đường về nhà nấu cơm, cô muốn tôi chết đói, để lấy chồng khác đúng không. Tôi nói cho cô biết, không bao giờ có chuyện đó đâu."
Từ Thiên Hồng vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu, chị cảm thấy bản thân giống
như là trò cười trước mặt người thân. Đổng Chí Ba thấy Từ Thiên Hồng
không nói gì, đẩy chị một cái. Từ Thiên Hồng bị hắn đẩy, vội vàng quay
đầu lại nói một tiếng, rồi bước đi.
Từ Thiên Lam không nghĩ tới cuộc hôn nhân của chị Cả lại đến mức này. Cô vừa định nói mấy câu, liền bị Vu Đại Hải ngăn cản, Vu Đại Hải liếc nhìn cô lắc đầu.
Từ Thiên Lam dừng bước, cũng biết người ngoài nói cái gì cũng đều không
có tác dụng, còn phải suy nghĩ cho cuộc sống sau này của chị gái.
Từ Thiên Tinh cười nhạo một tiếng: "Em Ba, chuyện vợ chồng nhà người ta, em tốt nhất đừng có xen vào." Nói xong, cô ta xoay người đi vào nhà.
Mã Thúy Bình cũng nói theo: "Đúng vậy, chuyện của người khác, không đến lượt chúng ta quản."
Từ Chấn Hưng tất nhiên là cũng cảm thấy không thấy có vấn đề gì. Từ
Thiên Lam nhìn biểu tình thờ ơ của bọn họ, cô không muốn ở chỗ này thêm
chút nào, muốn nhanh chóng quay về nhà.
Trở về nhà, tâm trạng của Từ Thiên Lam vẫn rất khó chịu. Cô cảm thấy
sống như vậy quá ngột ngạt và uất ức. Cô không thể giải thích nổi, nên
xả những bực bội đó lên người Vu Đại Hải. Từ Thiên Lam biết mình làm như vậy là không đúng, đây là giận chó đánh mèo.
Vu Đại Hải không những không tức giận, ngược lại còn vui tươi hớn hở mà
nghe. Từ Thiên Lam cảm thấy rất áy náy, vì thế buổi tối cô làm một bàn
đồ ăn phong phú. Cả nhà ăn đến môi bóng nhẫy, cũng đền bù cho bừa trưa
chỉ ăn có nước luộc không.
Buổi tối nằm trên giường, Từ Thiên Lam mở to mắt nhìn ánh trăng chiếu
vào ô cửa sổ. Vu Đại Hải hình như bữa tối ăn quá no, lăn qua lộn lại như cái bánh nướng. Từ Thiên Lam đẩy anh một cái, đem cánh tay đặt lên bụng anh, xoa nhẹ. Lúc này, Vu Đại Hải mới nằm im, đôi mắt khép lại, trong
miệng phát ra tiếng "ừm" thoải mái.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, cô cảm thấy bản thân bệnh tật như vậy, không nên làm hại người khác.
Chuyện "yêu đương" cũng là vết thương lòng của cô. Từ Thiên Lam luôn
nghĩ tới nó nhưng lại không dám làm thử. Hiện tại vừa mới xuyên qua, cô
đã có ngay một ông chồng.
Lúc đầu, Từ Thiên Lam cũng rất xấu hổ, cũng chuẩn bị tâm lý vững chắc
cho bản thân. Lúc hai người tìm được phòng ở, trải qua những ngày tháng
bình thường, Vu Đại Hải có lân la lại gần, cô đều cảm thấy không được tự nhiên, lúc đó Từ Thiên Lam lấy lý do đến tháng để uyển chuyển từ chối
anh.
Vu Đại Hải cũng không nói gì, anh cảm thấy bản thân có lỗi vì đã để vợ
một mình mấy năm, liền cố gắng kiếm tiền, hy vọng có thể bù đắp lại cho
cô.
Tiếp đó, hai người đều vội vàng kiếm tiền lo cho cuộc sống. Vu Đại Hải
làm việc mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ mất, không có thời gian mà nghĩ
tới chuyện kia.
Hai người cứ "sống yên ổn không xảy ra chuyện gì" như vậy cho đến hôm nay.
Nhưng tối nay, Vu Đại Hải có chút hưng phấn. Anh cọ xát lại gần Từ Thiên Lam. Cô có thói quen khi ngủ sẽ mặc quần áo ngủ, hôm nay cũng như vậy,
mặc bộ quần áo ngủ mùa thu.
Cảm giác được đối phương đến gần, Từ Thiên Lam cũng không tránh né. Cô
cứ tưởng bản thân sẽ ngượng ngùng, tim đập thình thịch, nhưng không ngờ
lúc anh tới gần cô cảm thấy rất yên tâm.
Trong bóng tối, Vu Đại Hải nghiêng người, đối diện với khuôn mặt của cô. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng có thể thấy rõ đôi mắt lấp lánh, so với
ngôi sao ngoài cửa sổ còn sáng hơn. Từ Thiên Lam khẽ đẩy anh một cái,
nhưng thân thể của Vu Đại Hải không lay chuyển, giống như không hề bị
tác động.
"Ưm.."
* * *
Ngôi nhà ba gian của nhà họ Từ, gian ngoài vốn dĩ được dùng làm phòng
bếp, nhưng bây giờ là mùa hè nên không thể dùng để nấu cơm. Tận cùng bên trong phòng đặt một chiếc giường nhỏ cho Từ Triển Bằng ngủ, nhưng cũng
chỉ có thể ngủ vào buổi tối. Ban ngày, chiếc giường đó sẽ dùng làm nơi
để ngồi.
Lẽ ra, Từ Triển Bằng và Từ Triển Dục cùng ngủ chung một phòng, chính là
căn phòng mà bà nội trước kia ở. Nhưng hai đứa nhỏ này không hợp nhau.
Mỗi ngày không cãi nhau thì cũng sẽ gây lộn, thường thường sẽ đánh nhau
lăn trên mặt đất, cho đến khi Từ Chấn Hưng không thể chịu được, đem bọn
chúng tách ra mới thôi.
Vì thế, hai đứa nhỏ này không thể ở chung một phòng. Mã Thúy Bình liền
đưa ra chủ ý, để một cái giường ở bên ngoài, làm chỗ cho Từ Triển Bằng
ngủ.
Vì sao mà để Từ Triển Bằng ngủ ở đó mà không phải là Từ Triển Dục. Bà ta tất nhiên là có vô số lý do để thoái thoác: "Triển Dục còn nhỏ, Triển
Bằng lớn hơn, không phải nên nhường em trai à?"
Hai đứa đều là con trai của Từ Chấn Hưng, nên ông ta hỏi ý kiến của Triển Bằng.
Từ Triển Bằng không muốn nói chuyện với Từ Chấn Hưng, càng không muốn để ý tới hai con người kia. Không ở cùng một phòng với Từ Triển Dục càng
tốt, cậu bé cũng không thèm để ý chuyện phải ngủ ở phòng ngoài. Từ Triển Bằng biết trong nhà này sẽ không ai giúp mình, vì thế gật đầu đồng ý.
Thời tiết cũng dần dần ấm hơn, Từ Triển Bằng liền dọn ra phòng ngoài, một mình một chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT