Vốn dĩ, Từ Triển Bằng cảm thấy cuộc sống cũng
tạm ổn, có thể không cần nhìn thấy ba con người đáng ghét kia. Nhưng từ
lúc chị Ba tới, chuyện "tốt" này lại khiến cậu bé gặp rắc rối.
Vì sao? Còn không phải bởi vì bộ quần áo kia à.
Chị Ba lén cho cậu, cậu cũng biết cần phải dấu đi, bằng không sẽ bị hai
mẹ con nhà kia nhìn thấy. Đến lúc đó, bọn họ sẽ cướp mất, nếu cậu mà đòi lại, sẽ bị người đàn bà đáng ghét kia mắng cho một trận, ba cậu cũng sẽ nói cậu keo kiệt, không biết nhường cho em trai.
Dù sao, Từ Chấn Hưng cũng không phải chỉ có một lần nói những lời này,
cậu còn nhỏ nói năng không lưu loát. Nhưng nếu đánh nhau, cậu cũng sẽ
không chịu thua, có thể đánh ngang sức với Từ Triển Dục.
Cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái túi nilon, đem quần áo bỏ vào, nhét vào góc trong cùng dưới gậm giường. Sau đó, Từ Triển Bằng còn bỏ thêm mấy viên gạch lấp kín, làm cho chỗ đó lộn xộn cả lên.
* * *
Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam lại bắt đầu bận dộn kiếm tiền.
Từ Thiên Lam theo thường lệ, mỗi ngày đều mang bánh ngọt giao cho cửa
hàng. Vu Đại Hải thì tiếp tục nhận những "công trình" không lớn không
nhỏ kia. Rốt cuộc cũng có một buổi tối, Vu Đại Hải hưng phấn trở về nhà, cao giọng thông báo cho Từ Thiên Lam, nói anh đã tìm được một công
trình lớn.
Từ Thiên Lam nghe xong liền hiểu, anh lại nhận thầu xây một ngôi nhà.
Đây thật sự là một công việc lớn ở thị trấn. Nguyên lai người muốn xây
nhà là một người khá trẻ, trong nhà cũng có tiền, chuẩn bị xây phòng để
lấy vợ.
Ba mẹ người này đều không có ở bên cạnh, muốn xây phòng như thế nào bọn
họ cũng không có ý tưởng. Họ muốn Vu Đại Hải thiết kế cho họ một bản
mẫu.
Vu Đại Hải vừa hưng phấn xong lại lâm vào trầm tư. Anh chỉ biết làm
việc, còn chưa tốt nghiệp cấp hai, làm sao có thể thiết kế phòng ở gì
đó. Có điều, lúc tiếp nhận công việc, Vu Đại Hải nào dám nói là không
thiết kế được, nếu không công việc cũng sẽ bay mất, cho nên trực tiếp
nhận đại.
Buổi tối, Vu Đại Hải ngồi trước bàn gỗ trong phòng ngủ, cắn lên đầu bút.
Từ Thiên Lam nhìn thấy anh như vậy cũng cảm thấy buồn cười. Cô nằm im
trên giường, liền tiến vào không gian. Từ Thiên Lam không am hiểu về
kiến trúc, cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng trong đống sách của cô
cũng có một ít quyển liên quan đến nó.
Tìm rất lâu, rốt cuộc cô cũng tìm được một quyển, xem xong quyển sách, cô quay trở về phòng, tiếp tục đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vu Đại Hải đeo đôi mắt thâm quầng nhìn cô cười.
Từ Thiên Lam từ trên giường đất ngồi dậy: "Sao anh dậy sớm thế."
Vu Đại Hải đeo tạp dề: "Vợ ơi, mau dậy ăn cơm, anh đã nấu xong rồi."
Từ Thiên Lam mơ màng rời giường, giúp hai con gái mặc quần áo.
Cơm sáng là bánh bao và cháo gạo kê.
Từ Thiên Lam ngồi trước bàn cơm, gắp một cái bánh bao, hỏi: "Tối hôm nay, anh không ngủ đúng không."
Bánh bao là sáng sớm Vu Đại Hải đi ra ngoài mua về. Quả thật tối hôm
qua, anh không ngủ, cả đem suy nghĩ nên thiết kế như thế nào, đầu sắp
hỏng tới nơi. Thực ra, ở nông thôn xây nhà cũng không cần cầu kỳ, xây
mấy phòng lớn là được, nào có chuyện thiết kế gì đó. Đây là lần đầu
tiên, anh nhận được công việc như vậy. Chủ nhà yêu cầu anh thiết kế, nếu đẹp sẽ để đội của anh tiếp tục lắp đặt thiết bị, cho nên Vu Đại Hải làm việc rất cẩn thận.
"Đúng thế, anh đã suy nghĩ cả đêm, cũng chưa nghĩ được ý tưởng nào." Nói xong, anh thở dài: "Mẹ nó, lẽ ra nên học nhiều hơn."
"Không được nói bậy." Từ Thiên Lam ăn xong một cái bánh bao, uống nửa bát cháo: "Cầm giấy bút lại đây, em thử xem sao."
Vu Đại Hải định nói với vợ, em còn chưa tốt nghiệp cấp một đâu, nhưng
lại sợ chạm đến lòng tự ái của cô, nên lời nói đến bên miệng lại biến
thành: "Được được, em nhất định có thể làm được."
Có phải người ta vẫn nói tin tưởng "nhất định sẽ thành công" không, câu nói này vẫn còn cần bàn luận thêm.
Từ Thiên Lam loay hoay trước bàn nửa ngày. Bởi vì tối qua quá muộn, nên
cô tính toán ngày hôm sau mới đề cập chuyện này với anh. Không ngờ, Vu
Đại Hải lại nghiêm túc như vậy, cả đêm không ngủ. Nhìn quầng mắt thâm
đen của anh xem, cô cũng đau lòng.
Từ Thiên Lam chưa từng tiếp xúc với ngành kiến trúc, cũng không am hiểu
về cái này. Sau khi đọc xong quyển sách kiến trúc kia vẫn không hiểu gì, đành phải nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Tuy nhiên, không có bản vẽ mẫu nào phù hợp để cô vẽ theo. Những cuốn
sách đó hầu hết đều là các công trình nổi tiếng, có rất ít những ngôi
nhà phù hợp với thị trấn nông thôn ở chỗ bọn họ.
Nhìn những ngôi nhà ở gần đây, không có thiết kế nào đặc biệt, đều là
những ngôi nhà trệt bình thường. Bình thường, mọi người xây nhà cũng chỉ quan tâm xem ngôi nhà ấy có lớn hay không, có đủ rộng và sáng hay
không, không có tiêu chuẩn xấu đẹp nào cả.
Chủ nhân của ngôi nhà muốn thiết kế một ngôi nhà khác biệt phỏng chừng
không ai dám nhận làm. Hơn nữa, ngôi nhà của một đôi vợ chồng trẻ, cũng
không cần làm quá hoành tráng.
Vì thế, Từ Thiên Lam ở trong không gian lật xem một vài cuốn sách, sau đó nghĩ ra một ý tưởng.
Vu Đại Hải vào nhà cầm một chiếc bút máy không biết lấy được ở đâu, còn
lấy ra một tờ giấy trắng góc cạnh không đều, giống như là được xé từ
quyển vở ra.
Từ Thiên Lam thuận miệng hỏi: "Anh lấy giấy bút ở đây thế?" Cô đưa bé
gái đang ôm trong ngực đưa cho Vu Đại Hải. Sau đó, cô để cái bát trước
mặt sang một bên, đặt tờ giấy lên bàn và bắt đầu vẽ.
Vu Đại Hải nhận lấy bé gái, nói: "À, Đại Lí làm việc ở đội của anh, xé từ cuốn vở của con trai anh ấy."
Lúc đi học, Từ Thiên Lam cũng có học qua hội họa, nhưng không chuyên,
chỉ bằng trình độ của học sinh tiểu học, cho nên cô chỉ vẽ đại khái hình dáng của ngôi nhà thôi.
Đại Nữu đang gặm bánh bao và ăn canh trứng, vươn cổ lại nhìn: "Mẹ, vẽ tranh."
"Đúng vậy, vẽ tranh." Từ Thiên Lam không ngẩng đầu lên, nói.
Vu Đại Hải chỉ cho rằng Từ Thiên Lam thích vẽ tranh, nên cũng không mong chờ gì, vừa ăn vừa bón cháo cho con gái nhỏ. Không ngờ, còn chưa bón
được một phần tư bát cháo, Từ Thiên Lam đã vẽ xong.
Từ Thiên Lam đưa tờ giấy đã vẽ xong cho Vu Đại Hải, lại đem bé gái ôm lấy.
Bé con không vui "hừ hừ" hai tiếng, bộ dáng giống như muốn nói "sao hai người cứ đẩy con qua lại vậy".
Từ Thiên Lam ôm con gái nhỏ dỗ dành, tiếp tục bón cháo cho bé, bé gái
liền trật tự ăn. Đại Nữu đã ăn xong, chăm chú nhìn mẹ bón cháo cho em
gái.
Vu Đại Hải cầm lấy tờ giấy, nhìn rất nghiêm túc, càng nhìn đôi mắt càng
mở to. Đôi mắt vốn dĩ đã sáng ngời bây giờ càng tăng thêm mấy phần chói
lọi. Từ Thiên Lam càng nhìn càng thấy Vu Đại Hải thuận mắt. Mặt anh
không lớn nhưng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan rõ nét như tranh, màu da tuy
hơi đen nhưng cũng chỉ tối hơn màu lúa mạch một chút, cái này càng tăng
thêm vẻ nam tính.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam không tưởng tượng ra một nửa kia của mình sẽ
trông như thế nào. Nhưng hiện tại nhìn Vu Đại Hải, cô đoán có lẽ chính
là kiểu này.
Từ Thiên Lam tay thì bón cháo cho con gái nhỏ, nhưng mắt lại không tự
chủ được mà liếc nhìn Vu Đại Hải. Đột nhiên, Vu Đại Hải vỗ đùi, không
nhịn được hô to một tiếng: "Mẹ nó, vợ ơi, bức vẽ này của em quá tuyệt."
Phong cách thay đổi quá nhiều.
Từ Thiên Lam đen mặt, nghiêm túc nói: "Không được nói tục."
Vu Đại Hải cười "hì hì", vui sướng xin tha thứ: "Còn không phải do quá kích động sao? Vợ ơi, bức vẽ của em quá tuyệt vời."
Thật sự, Vu Đại Hải không nghĩ tới việc Từ Thiên Lam có thể vẽ được bản
thiết kế này. Tối hôm qua, anh thiếu chút nữa thì giựt hết tóc mà vẫn
không thể vẽ ra được. Lúc này, anh mới biết khó khăn như thế nào, không
nghĩ tới vợ anh chỉ vẽ vài ba nét bút là ra. Thật sự đúng là thiên tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT