Mã Thúy Bình nâng mí quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, bà ta không muốn để ý tới bọn họ. Bà ta không thích mấy đứa con gái nhà họ Từ, không chuyện gì cũng sẽ bới móc, có điều sau khi nhìn lướt qua thì dời đi ngay.

Bởi vì, ba ta nhìn thấy Từ Thiên Lam mang rất nhiều điểm tâm và rượu tới. Mã Thúy Bình treo lên khuôn mặt tươi cười, giả tạo. Bà ta bước tới trước mặt của Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải, đoạt lấy quà biếu, lời nói đột nhiên giống như được bôi mật: "A, cô đến thì cứ đến thôi, còn mang nhiều đồ đến đây làm gì, mau vào phòng ngồi đi, đừng để mấy đứa nhỏ cảm lạnh. A! Đại Nữu càng ngày càng xinh."

Mấy lời này, Vu Đại Hải càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Vừa rồi, bà ta còn đang mắng chị Cả không biết lễ nghĩa. Bây giờ lại nói là không cần mua nhiều như vậy, tất cả cũng đều từ miệng bà ta mà ra.

Từ Thiên Hồng quay đầu lại, hốc mắt cũng phiếm hồng, có lẽ là mới vừa rồi bị mỉa mai châm chọc, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Chị ấy sẽ không cãi lại, sẽ không mắng chửi người khác, lúc nào cũng tự mình chịu đựng.

"Thiên Lam về rồi à! Các em vào nhà trước đi, một lúc nữa sẽ nấu cơm xong." Từ Thiên Hồng mỉm cười nói.

Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải chào hỏi chị, liền bước vào phòng.

Trong phòng cũng rất ồn ào. Thì ra, chị Hai của Từ Thiên Lam đã tới từ sớm, đang ngồi ở trên giường đất cắn hạt dưa. Trên mặt đất là hai đứa nhóc không biết tranh cướp cái gì, lăn lộn trên mặt đất, một bên chửi bới kêu gào, đánh đến không phân thắng bại.

Từ Thiên Tinh làm bộ không liên quan đến mình, thờ ơ liếc mắt một cái, vô cùng chuyên tâm cắn hạt dưa.

"Trời ơi, hai thằng nhóc này, vừa mới không nhìn một cái, đã đánh nhau rồi. Nhanh đứng lên cho mẹ, Triển Dục, chị Ba của con tới rồi, nhanh lại xem chị con mang tới cho con cái gì này." Mã Thúy Bình tách hai đứa nhỏ đang đánh nhau ra. Bà ta nhìn thấy Từ Thiên Lam còn đeo một cái túi, nên cho rằng cô còn mang thứ khác tới. Nhưng đồ của người ta mang đến, bà ta đã cầm rồi, cái túi kia cũng không thấy nói là quà lễ, nên bà ta cũng không có mặt mũi mà "cướp". Cho nên, bà ta liền ra hiệu cho con trai, để nó đi đòi.

Hai thằng nhóc này đều là con trai nhà họ Từ, một đứa tên là Triển Dục. Nó là đứa con trai mà Mã Thúy Bình sinh ra vào năm thứ hai được gả về đây. Một đứa khác tên là Triển Bằng, nó và ba chị em Từ Thiên Lam là cùng một mẹ, cũng là đứa con mà mẹ cô liều mạng để sinh ra. Mẹ cô vì khó sinh mà qua đời, cho nên mới có chuyện Mã Thúy Bình được gả tới đây. Cho nên, tình cảm của ba chị em Từ Thiên Lam đối với đứa nhỏ này không thể nói rõ được.

Từ Triển Dục lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, là một đứa trẻ tràn đầy tinh lực. Còn Từ Triển Bằng là một đứa nhỏ bướng bỉnh, bộ dáng không chịu thua. Tay chân nó nhỏ gầy, vậy mà vừa rồi có thể đánh nhau ngang ngửa với đối thủ.

Từ Thiên Lam đem túi xách đặt lên giường đất, bên trong túi quả thật là đồ mua cho đứa nhỏ, nhưng cô không vội lấy ra.

Từ Thiên Tinh ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô gật đầu, coi như là chào hỏi, nhưng vừa quay đầu nhìn liền ngây ngẩn cả người.



Từ khi nào mà em Ba đã xinh đẹp như vậy?

Từ sau khi em Ba lấy chồng, thì mọi người cũng ít gặp nhau. Nguyên nhân sâu xa cũng khá phức tạp, nhưng chủ yếu vẫn là do Mã Thúy Bình.

Thời gian đầu, Mã Thúy Bình vừa được gả tới đây thì còn khá tốt. Khi đó, bà ta khá dịu dàng, không hay mắng chửi người khác, còn đặc biệt thích tìm nhà chồng cho ba chị em họ.

Khi đó, Từ Thiên Hồng mười tám tuổi, ở nông thôn cũng nên bàn tới chuyện cưới xin, nhưng bởi vì mẹ ruột qua đời nên chuyện này bị trì hoãn. Bà nội lại là người trọng nam kinh nữ, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của cháu gái. Khi chị còn nhỏ, bà ta còn định đổi cháu gái lấy lương thực. May mắn lúc đó, mẹ cô quật cường sống chết không đồng ý, nên chuyện này mới không xảy ra.

Mã Thúy Bình lấy danh nghĩ "ý tốt" vất vả mới tìm được một nhà chồng cho Từ Thiên Hồng. Người này từ nơi khác đến, bởi vì quê quán gặp khó khăn, ba mẹ mất đều mất, tới bên này làm việc, làm người thành thật chịu khó, nguyện ý ở chỗ này định cư. Từ Thiên Hồng là người không có chủ kiến, còn Từ Chấn Hưng lúc ấy cũng không quá vui vẻ. Ông ta ghét người này từ bên ngoài tới, cảm thấy không có mặt mũi.

Nhưng sau khi nghe người đàn ông kia nói, anh ta sẽ chi hai nghìn tệ tiền lễ hỏi, thì Từ Chấn Hưng đã đồng ý.

Sau đó, hai bên gặp mặt, thấy người đàn ông này đúng là một người thành thật, vì thế chuyện hôn nhân này đã được quyết định. Sau này, Từ Thiên Hồng gả đi mới phát hiện ra người đàn ông này bị què. Lúc anh ta tới nhà Từ Thiên Hồng là đi xe đạp, lúc vào nhà cũng là Mã Thúy Bình dắt vào nhà ngồi xuống, Từ Chấn Hưng mới đi ra, cho nên không hề biết chuyện này.

Ván đã đóng thuyền, có muốn đổi ý cũng không được nữa.

Có bài học của Từ Thiên Hồng, Từ Thiên Tinh liền đề phòng Mã Thúy Bình. Hễ là người mà Mã Thúy Bình giới thiệu, cô ta đề không đồng ý. Chuyện này khiến Mã Thúy Bình tức giận, nói Từ Thiên Tinh không biết tốt xấu, sau này bà ta sẽ mặc kệ cô ta. Từ Thiên Tinh trực tiếp nói lời cảm ơn bà ta. Sau đó, hai người cãi nhau một trận, lúc này bà ta mới thật sự mặc kệ Từ Thiên Tinh.

May mắn là năm nay vừa lúc lưu hành tư tưởng "tự do yêu đương" nên Từ Thiên Tinh cũng tự tìm được cho mình một người chồng, nhưng lại bị Mã Thúy Bình cười nhạo.

Người chồng của Từ Thiên Tinh lớn hơn cô ta mười hai tuổi, nhưng lại chi ra ba nghìn tệ tiền lễ hỏi.

Nhà chồng của Từ Thiên Tinh mở một tiệm sửa xe đạp ở trên thị trấn. Từ Thiên Tinh nói công việc ở cửa hàng rất bận rộn, nên chỉ có một mình cô ta tới.

"Em Ba tới rồi à? Gần đây làm gì mà càng ngày càng xinh đẹp thế?" Từ Thiên Tinh rốt cuộc cũng đứng dậy, ra vẻ thân thiết hỏi han.



Mã Thúy Bình vừa rồi chỉ lo nhìn chằm chằm túi quà của Từ Thiên Lam, căn bản cũng không nhìn kỹ cô. Lúc này nghe Từ Thiên Tinh nói như vậy, mới nhìn kỹ một chút, bà ta cảm thấy cô giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Vốn dĩ, Từ Thiên Lam lớn lên không tồi, dáng người cũng không xấu. Nhưng bởi vì màu da không đồng đều, người cũng gầy gò, phải làm việc đồng áng nên càng thêm đen, cả người lúc nào cũng âm u nên cũng không ai để ý xem cô có xinh đẹp hay không.

Còn hiện tại, làn da của Từ Thiên Lam được bảo dưỡng rất tốt, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông. Khuôn mặt tinh xảo, cân đối, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ chúm chím, lúc mỉm cười còn hiện hai núm má đồng tiền, nói là người nông thôn chắc hẳn sẽ không có ai tin.

Lại nhìn Đại Nữu đứng bên cạnh, bé giống như búp bê sứ vậy, người gặp người thích.

Ngay cả, Vu Đại Hải cũng cao lớn, oai hùng hơn rất nhiều.

"Cả nhà em ăn thuốc tiên gì mà thay đổi càng ngày càng đẹp vậy."

Vu Đại Hải mỗi ngày đều ở bên cạnh vợ, nên anh không cảm thấy cô có sự thay đổi gì cả. Trong mắt anh, Từ Thiên Lam vẫn luôn là người vợ xinh đẹp. Sau khi nghe hai người này nói, anh cũng cảm thấy Từ Thiên Lam hình như trắng hơn rất nhiều so với trước kia.

Kết quả này đương nhiên là nhờ có công lao của không gian. Nhưng Từ Thiên Lam không hoảng loạn, cô sớm đã nghĩ ra lý do: "Gần đây không phải đi làm ruộng, không phải phơi nắng, nên tự nhiên sẽ trắng thôi."

Vu Đại Hải cũng tin tưởng gật đầu.

Hai người đối diện thì lại không tin lắm. Nhưng cũng không nghĩ ra được lý do nào khác. Có điều nhìn những món quà mà bọn họ mang về, quần áo mà bọn họ đang mặc, hai người không hẹn mà cùng nhau cho rằng, mấy năm nay Vu Đại Hải kiếm được không ít tiền.

Từ Thiên Lam nhìn bộ dáng muốn lôi kéo thân quen của Từ Thiên Tinh, liền dứt khoát kéo cô ta cùng ra ngoài nấu cơm. Chỉ có một mình Từ Thiên Hồng ở bên ngoài nấu cơm, khiến cô rất ngượng ngùng. Thực ra, những người đã lấy chồng khi trở về nhà mẹ đẻ thì không cần phải nấu cơm, nhưng mẹ kế Mã Thúy Bình từ khi sinh con trai thì chưa bao giờ nấu cơm. Năm kia, bà nội cũng qua đời, Từ Chấn Hưng đành phải nấu cơm, chỉ là ông ta nấu rất khó ăn.

Con cả về sớm nhất nên Từ Chấn Hưng liền ném chuyện này cho cô làm, nhưng Mã Thúy Bình ăn xong vẫn còn mắng mỏ.

Từ Thiên Tinh không thích đi nấu cơm, nhưng bị Từ Thiên Lam kéo đi, nên cũng đành phải làm. May mà lúc các cô đi ra thì Từ Thiên Hồng đã làm xong cơm trưa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play