Kuroko gật đầu nhẹ chào hỏi, cùng với Kagami bước qua Midorima. Nhưng chưa kịp đi xa, bàn tay cậu đã bị nắm lấy :
- Midorima ?
Midorima cũng không biết bây giờ hắn bị làm sao nữa. Nhưng từ lúc nhìn thấy Kuroko, trong hắn như có gì đó vỡ ra, tất cả cảm xúc ùa ra: muốn ôm cậu, hôn cậu, chiếm lấy cậu. Thứ cảm xúc vốn đã từng rất quen thuộc, bị lãng quên nay đã trở lại. Hắn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại thứ tồn tại theo bản năng : không thể để Kuroko rời xa mình.
Kuroko thấy kì lạ, tại sao Midorima lại không thả tay cậu ra. Đã gần một phút rồi. Đang định rút tay ra khỏi Midorima thì Kagami đã nhanh tay hơn nắm chặt tay cậu rút ra khỏi Midorima. Hắn gầm gừ khó chịu :
- Ý gì đây ?
Takao thấy Midorima không có phản ứng gì, rồi lại nhìn qua Kagami đang tức giận, Kuroko .... không nhìn ra gì luôn !!! Thở dài, lại phải thu dọn cục diện rối rắm này rồi...
- Chào Kuroko, Kagami. Tôi là Takao Kazunari, đồng đội của Midorima. Rất mong được đấu với các cậu ở trận đấu chung kết, dĩ nhiên trước tiên các cậu phải đến được chung kết đã.
- Chúng tôi mới là người nói câu đó. Cứ chờ xem .
Kagami nhìn tên mắt cáo ăn nói rất ngứa đòn, đáp trả lại. Nói xong kéo Kuroko đi mất.
- Tỉnh, tỉnh lại đi Midorima. Gặp lại Kuroko...
Chưa kịp nói xong, Takao đã bị Midorima nắm lấy cổ áo, trong đôi mắt màu lục lóe lên sự điên cuồng, hắn mất bình tĩnh hỏi Takao :
- Kuroko đâu rồi ?
- Ở sân thi đấu, chiều nay Seirin còn một trận nữa .
Takao nhìn bóng dáng Midorima chạy đi, suy ngẫm: hình như không đơn giản chỉ là bạn ?
Khi Midorima đến nơi, trận đấu giữa Seirin và Hakuryou đã bắt đầu. Nhìn bóng hình xanh lam nhỏ bé chạy nhịp nhàng trên sân. Midorima dần dần bình tĩnh lại, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Kuroko nhưng trong thoáng chốc, lại không biết nói gì. Cậu sẽ tha thứ cho hắn sao ? Sau những điều mà hắn đã làm với cậu. Hắn có tư cách gì để đứng bên cạnh cậu. Thật tồi tệ.....
- Không định gặp lại Kuroko bé nhỏ sao ?
Takao nhìn Midorima đi ra, thắc mắc hỏi.
- Sớm mà thôi.
Chỉ cần có thể thắng, hắn sẽ khiến cậu về bên mình...
Vì là trận đấu thứ 2 trong ngày của Seirin nên mọi người vô cùng mệt mỏi. Nhưng nhờ tinh thần đoàn kết cùng thực lực vượt trội, Seirin đã thâng với tỷ số 89 - 87 và lọt vào bán kết vòng loại giải Inter High.
Hôm sau, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Riêng Kagami đã ăn lượng thức ăn gấp 3 lần bình thường. Hắn vừa ăn vừa nhìn Kuroko, nhìn cậu chỉ cầm trên tay 1 miếng sandwich ăn, lo lắng nói :
- Ăn vậy không đủ đâu Kuroko, tớ còn nhiều đồ ăn lắm.
Vừa nói Kagami đẩy cho Kuroko hết phần bánh của mình và thêm vài chai vanilla milkshake. Kuroko chỉ nhận mấy chai vanilla, còn bánh thì đẩy lại hết cho Kagami. Cậu bất đắc dĩ nói :
- Sức ăn của tớ chỉ có vậy thôi.
- Vậy sao mà lớn được, tớ sẽ vỗ béo cậu.
Kagami càu nhàu nói.
- Cậu cứ như Akira-niisan của tớ vậy
Kuroko nhìn Kagami với ánh mắt anh trai nhà bên.
" Ai muốn làm anh trai cậu, anh chỉ muốn làm người yêu của em thôi"
Dĩ nhiên, Kagami chẳng dám nói mấy lời này trước khi thật sự nắm chắc Kuroko sẽ thuộc về mình.
Đang nói chuyện vui vẻ cùng Kuroko, lại bị bà chằn Riko gọi ra khiêng đồ, Kagami vô cùng khó chịu. Riko nhìn Kagami, dịu dàng nói nhỏ vào tai hắn :
- Nếu không muốn Kuroko biết tình cảm của mình thì em nên thu lại biểu cảm đấy đi, thằng nhãi.
Kagami nhìn Riko đầy khiếp sợ :
- Chị nhìn ra ư ?
- Trực giác của con gái. Nếu em ngoan ngoãn làm việc, may ra chị đây sẽ chỉ cho vài cách tán Kuroko
- Vâng ! Riko-senpai. Có việc gì chị cứ sai em !
- Trẻ nhỏ dễ dạy
Riko vỗ vào vai Kagami, hài lòng nói.
- Vậy khênh đồ xong, hãy đi tập hợp cả đội lại phòng chiếu, chị có việc cần nói.
- Vâng ạ!
Phòng chiếu
- Có việc gì vậy, Riko ?
Huuya thắc mắc hỏi.
- Bây giờ chúng ta sẽ xem trận đấu của đội địch thủ tiếp theo của Seirin : Seiho.
Sau khi xem xong, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
- Khả năng phòng thủ của họ thật tuyệt vời !
Mitobe cảm thán.
- Đấu với Seiho và Shuutoku, khả năng thua của chúng ta rất cao, lên đến 90%.
Riko lo lắng nói.
- Tôi có ý này.....
Huuya nhìn tất cả mọi người, lên tiếng.
Sau 2 tiếng bàn bạc. Sắc trời nhẻm tối, nhìn mọi người, thấy ai cũng lờ đờ ,mệt mỏi vì trận đấu hôm qua, Riko quyết định :
- Bàn đến đây thôi. Với lại vì mai là Chủ Nhật tôi quyết định cho đội nghỉ một ngày.
Riko nhìn sang Kagami, nháy mắt với cậu. Cơ hội của cậu đấy. Nhưng cô tức hộc máu khi nhìn thấy Kagami chả để ý đến mình, còn đang bận ngắm Kuroko. Thôi, tạo cơ hội thì cũng đã làm rồi, giờ phụ thuộc vào Kagami có nắm bắt được hay không thôi. Cô quyết định kệ .
Trên đường về nhà, Kagami cứ nhìn Kuroko, muốn nói lại ngập ngừng. Sau mấy lần, Kuroko không thể không để tâm được nữa, cậu quay sang nhìn Kagami :
- Kagami có gì muốn nói với tớ à ?
- Chỉ là.... Ngày mai Riko-senpai cho nghỉ một buổi, cậu đi chơi với tớ được không?
Kagami nhắm mắt nói một lèo. Thấy mãi không có câu trả lời, lòng hắn trầm xuống, không được ư ? Bỗng hắn nghe thấy tiếng cười, mở choàng mắt, là Kuroko đang cười !!! Kagami đứng ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kuroko cười . Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của Kuroko khi cười. Và hình ảnh đó đã được Kagami lưu giữ mãi trong tâm trí của mình. Đó chính là hình ảnh đẹp đẽ nhất đối với Kagami.
- Dĩ nhiên là được rồi.
Nhìn Kagami luống cuống Kuroko còn muốn trêu trọc thêm, nhưng sợ hắn sẽ khóc mất thôi. Thật là đáng yêu mà.