Ba người ngồi xuống ghế gỗ đào, trên bàn hoa đào đặt Đào Hoa Túy vừa mới đào từ trong đất ra, chung quanh là sắc đào hoa phấn bao phủ tầm mắt, cánh hoa đào theo gió bay múa quanh thân, còn có khoang mũi tràn ngập hương hoa đào...

Dạ Hoa cảm ơn Bạch Chân đưa Đào Hoa Túy qua, nhấp một ngụm nhỏ. Hương Đào Hoa Túy ngọt ngào tràn vào mũi, không khỏi hít sâu một hơi, trong mũi lập tức tràn ngập mùi hương của hoa đào.

Dạ Hoa đặt ly rượu xuống, khen ngợi: "Từng nghe rừng đào mười dặm đẹp không sao tả xiết, lại không ngờ Đào Hoa Túy này mới là đẹp nhất."

"Là suy nghĩ của ai vậy? Nhất trí với ta thế!" Một giọng nói trong trẻo đầy khí thế vang lên, ngay sau đó từ phía sau Dạ Hoa rơi xuống một nữ tử thanh y. Nữ tử này chính là con gái duy nhất của Hồ đế Thanh Khâu Bạch Chỉ, Bạch Thiển, vừa mới kế nhiệm nữ quân không lâu. Tuy mới cấp bậc thượng tiên, nhưng địa vị cùng bối phận này, các tiểu bối của Tứ Hải Bát Hoang thấy đều phải tôn xưng một tiếng cô cô.

Dạ Hoa đứng dậy, thi lễ với Bạch Thiển: "Bạch Thiển thượng tiên."

Bạch Thiển là mỹ nhân danh tiếng nhất Tứ Hải Bát Hoang, da dẻ trắng mịn, đôi mắt linh động dưới hàng mi lá liễu, cười rộ lên, cho dù rừng đào mười dặm cũng không chói chang bằng cô. Chỉ là đối mặt với mỹ nhân như vậy, ánh mắt Dạ Hoa nhìn thẳng, sắc mặt bình tĩnh, điều này làm cho Bạch Thiển cảm thấy rất thú vị.

Bạch Thiển đi đến bên cạnh Bạch Chân ngồi xuống, sau đó làm bộ không mấy cao hứng nói: "Tuy ta là nữ quân, nhưng chỉ mới cấp bậc thượng tiên, cũng không vui vẻ gì, huynh luôn cứ như vậy với muội. Trong Tứ Hải Bát Hoang này, người đánh muội trước mặt tiểu bối, chỉ có một mình huynh."

Bạch Chân cười cười vỗ nhẹ lên trán Bạch Thiển: "Muội cũng có gì tốt để tự cao tự đại chứ, càng không nói y là Thái tử của Cửu Trùng Thiên, lại năm vạn tuổi đã phi thăng thành thượng thần, vậy cũng đủ để muội che mặt mà đi vòng vòng rồi."

"Được rồi!" Bạch Thiển đẩy tay Bạch Chân ra, bất mãn nói: "Tốt xấu gì huynh cũng là tứ ca của muội, sao nói muội như vậy, rốt cuộc muội so với..."

Bạch Thiển nhìn thoáng qua Dạ Hoa vẫn thành thành thật thật đứng ở đó, đột nhiên không thèm so đo với y nữa.

Không nói thêm cái gì, bàn tay cầm lên đầu bầu rượu: "Tự dưng tâm tình muội lại không được tốt rồi, muội quyết định phải say bảy tám ngày, các người ai cũng đừng tới tìm muội, trong động hồ ly có chuyện gì, hai người nhất định phải giúp đỡ Phượng Cửu đó! Muội đi đây."

Bên này Dạ Hoa nghiêm trang thi lễ với Bạch Thiển, Bạch Thiển nghiêng đầu nhìn y cười nhẹ, trong lòng nghĩ thầm: Vị thái tử của Thiên tộc này chỉ mới bảy vạn tuổi, thế mà bộ dạng lại nghiêm túc như vậy, không như ta, sống thoải mái hơn mười bốn nhiều vạn năm. Thiên cung quả thật là một nơi đáng sợ mà...

Cô đột nhiên cảm thấy người này không còn thú vị nữa, mà là vô cùng nhàm chán.

"Đi đây!" Bạch Thiển bay lên, thoáng một cái đã trốn vào rừng đào, không thấy tăm hơi.

Chiết Nhan lắc đầu bật cười: "Với tính tình biếng nhác này, ta thật sự hối hận vì lúc trước đã không nhẫn tâm đem nó đến Côn Luân Hư, bằng không với tư chất của nó, đã sớm phi thăng thành thượng thần."

Bạch Chân lại lắc đầu, vẻ mặt không đồng tình: "Tiểu ngũ ở Hồ tộc chưa trải qua tình kiếp, chỉ có trải qua tình kiếp, mới có thể phi thăng thành thượng thần. Ta thì lại hy vọng muội ấy không cần phi thăng, vẫn luôn dừng ở cấp bậc thượng tiên như vậy, có Thanh Khâu ở đây, cũng không ai dám khi dễ muội ấy."

Chiết Nhan thở dài: "Haizz, cũng đúng..."

Cảm khái xong chuyện của Tiểu Ngũ, Chiết Nhan phát hiện Dạ Hoa còn đứng đó, liền nói với Dạ Hoa: "Thái tử điện hạ cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống uống một ly rượu đi, Đào Hoa Túy này của ta, không dễ dàng để người khác uống đâu."

Dạ Hoa cúi đầu với hai người Chiết Nhan và Bạch Chân: "Thượng thần nói ta có lẽ là cơ duyên thức tỉnh Mặc Uyên, nhưng hai từ cơ duyên này khó nắm chắc, e rằng thượng thần cũng không biết bắt đầu từ đâu..."

Chiết Nhan nhíu mày, thật sự là đúng như lời Dạ Hoa nói, đối với chuyện thức tỉnh Mặc Uyên, hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Dạ Hoa trong cung còn có việc, bình Đào Hoa Túy này, mong thượng thần cho phép ta giữ lại trước, lần sau đến rừng đào mười dặm xin rượu, thượng thần chớ có luyến tiếc."

"Sẽ không, nếu ngươi muốn đến xin rượu, có thể lấy bao nhiêu tùy ý." Chiết Nhan mỉm cười đồng ý.

"Vậy Dạ Hoa, cáo từ trước."

Chiết Nhan lắc lắc bầu rượu, nhìn Dạ Hoa từ từ đi xa, nhịn không được mà thở dài: "Chân Chân à, ngươi nói thế gian này làm sao vậy hả? Bảy vạn năm trước một Mặc Uyên hy sinh, lập tức một Dạ Hoa xuất hiện... Chẳng lẽ trên đời này không có gương mặt y hệt người khác thì không được sao?"

Bạch Chân đẩy Chiết Nhan đang dựa vào người mình không chút hình tượng ra, phất tay áo đứng dậy: "Làm sao ta biết được? Ta bây giờ phải đi tìm chim Tất Phương đây." Bạch Chân mang chút đắc ý, lại nhíu mày nhìn Chiết Nhan, thi pháp một cái, biến mất ngay trong rừng đào mười dặm.

"Này..." Chiết Nhan buông bầu rượu xuống, hai tay chống lên bàn đào hoa, lắc đầu nói: "Còn tưởng không tức giận nữa, kết quả vẫn chạy đi tìm con chim ngốc Tất Phương..."

Chiết Nhan nhìn chằm chằm vào bầu rượu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Bỏ đi, hay ta cũng giống như Tiểu Ngũ, say suốt mười ngày nửa tháng, biết đâu khi tỉnh lại, Chân Chân cũng trở về rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play