Sâu trong Côn Luân Hư, bên một hồ nước nóng tỏa khói trắng, trong một căn phòng trúc nhỏ, Mặc Uyên một thân áo tím đang đứng phía sau Dạ Hoa, giúp y chải mái tóc dài.

Dạ Hoa ngồi trên trúc ghế, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng trước mặt, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Ta như thể mơ một giấc mơ rất dài, nhưng ta đã quên nội dung trong mơ rồi." Đôi môi còn hơi trắng bệch của Dạ Hoa khẽ mở, nhàn nhạt nói.

Động tác chải đầu của Mặc Uyên không ngừng, chỉ cười nhạt nói: "Đã quên thì quên đi, chỉ là giấc mộng mà thôi."

Dạ Hoa sửng sốt, ngay sau đó cũng bình thường trở lại.

Kỳ thật sau khi y tỉnh lại, vẫn luôn nỗ lực hồi tưởng mộng kia. Y muốn đem nội dung cảnh trong mơ nói cho Mặc Uyên, sau đó nói cho ngài, y….

Suy nghĩ như vậy liền bị Dạ Hoa chặt đứt, y đã quên y muốn nói cho Mặc Uyên cái gì. Nhưng không sao cả, bởi vì Mặc Uyên đang ở bên cạnh y, vậy là đủ rồi.

Dạ Hoa cười giơ tay bắt lấy bàn tay đang chải tóc, sau đó quay đầu hơi ngửa mặt mà nhìn Mặc Uyên: "Huynh đào hồ nước nóng ở Côn Luân Hư khi nào?"

Mặc Uyên buông lược, đôi tay nắm chặt Dạ Hoa: "500 năm trước lúc đưa đệ từ Thiên cung về Côn Luân Hư, vết thương của đệ chưa khỏi hẳn, liền nghĩ đến hồ nước nóng của Linh Bảo Thiên Tôn kia có công hiệu chữa thương. Sau đó dưới sự trợ giúp của Linh Bảo Thiên Tôn, đào một hồ suối nước nóng."

Dạ Hoa trong lòng cảm động, bỗng nhiên lại nghĩ đến thời điểm bản thân vừa tỉnh lại, cùng Mặc Uyên toàn thân trần trụi tựa vào nhau….

"Khụ…." Gương mặt Dạ Hoa hơi nóng lên: "Huynh… ngày ngày đều… ôm ta ngâm nước nóng như vậy?"

Nhìn gương mặt Dạ Hoa hình như ửng đỏ, Mặc Uyên cười khẽ: "Ừm, thân thể đệ suy yếu, ta nghĩ như vậy đối với đệ có chỗ lợi."

Dạ Hoa nhìn biểu cả Mặc Uyên tựa như trêu đùa, ánh mắt trốn tránh, sau đó vội vàng cầm lấy cây lược gỗ trên bàn nhét vào trong tay Mặc Uyên, quay đầu mặt đối diện gương: "Khụ, chải đầu."

Mặc Uyên gật đầu ôn nhu đáp lời: "Được."

Lại mấy tháng qua đi, Dạ Hoa sáng sớm tỉnh dậy trong tiếng chim hót, nhìn Mặc Uyên ngủ phía ngoài, lòng tràn đầy ôn nhu.

Thấy Mặc Uyên ngủ ngon, Dạ Hoa sợ tiếng chim hót làm ồn ngài, liền giơ tay lập một kết giới quanh nhà gỗ, che đi tất cả thanh âm.

Theo như lời Mặc Uyên kể, y nhảy xuống Tru Tiên Đài, không chỉ mất đi chỉ một nửa tu vi lúc trước Phụ Thần cho y, tu vi của bản thân cũng chỉ còn một vài phần. Thế nhưng lấy tư chất của y, không đến vạn năm, tu vi sẽ có thể khôi phục đa phần.

"Đang nghĩ gì vậy?" Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm của Mặc Uyên, Dạ Hoa chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cũng may là đang nằm trên giường, bằng không nhất định chân sẽ mềm nhũn.

"Nghĩ xem hôm nay phải làm cái gì." Từ khi sinh ra tới nay, y chưa từng có thời khắc nhàn nhã như vậy ─ Cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần cùng người bên cạnh đây, lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc mặt trời lặn mà thôi.

Mặc Uyên nghĩ nghĩ cười nói: "Đệ tới đây với ta."

Mặc Uyên nắm tay Dạ Hoa đi đến sau phòng trúc nhỏ, cầm lấy hai cái cuốc, nhét một cái vào tay Dạ Hoa.

"Đây là?" Dạ Hoa nhìn công cụ chưa bao giờ chạm qua, khó hiểu.

Mặc Uyên lại cái gì cũng không nói, chỉ cười cười, nắm tay Dạ Hoa đi đến cây đại thụ gần phòng trúc nhất, cúi người, bắt đầu dùng cuốc đào đất.

Dạ Hoa thấy vậy, trong đầu xoay chuyển một hồi, liền biết muốn đào cái gì.

Quả nhiên, liên tục đào sâu chừng một thước, một cái vò lớn mang theo hương rượu nồng đậm xuất hiện trong tầm mắt Dạ Hoa.

Mặc Uyên buông cái cuốc, ngồi xổm xuống ôm vò rượu lên, nhìn Dạ Hoa ôn nhu nói: "Đây là rượu mà năm đó ta chôn vì đệ."

Giờ khắc này, gió nhẹ thổi qua, có lá rụng, có bụi đất, nhưng ngũ cảm của Dạ Hoa, chỉ có Mặc Uyên, tất cả chỉ có Mặc Uyên.

Nhìn Mặc Uyên ôm hủ rượu ủ vì y, Dạ Hoa sinh ra tới nay, lần đầu tiên uống đến say như vậy. Say đến hai má đỏ bừng, say đến nhịn không được nhìn chằm chằm Mặc Uyên cười ngây ngô, say đến khống chế không được bản thân, đem Mặc Uyên đẩy vào hồ nước nóng.

. Hết hết thật rồi không nỡ đâu híc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play