*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong Tứ Hải Bát Hoang này, Côn Luân Hư là nơi uy nghiêm nhất bởi vì ở đó có chiến thần Mặc Uyên, và thứ quý giá nhất ở Côn Luân Hư là một đóa hoa sen vàng trong ao sen, Mặc Uyên mỗi ngày luôn đứng ở đó ba canh giờ, để chuyển qua pháp lực cho hoa sen vàng nhỏ kia, rồi cứ như thế, mười vạn năm trôi đi qua, và linh hồn trong hoa sen vàng nhỏ, cuối cùng đã thức tỉnh.
Mặc Uyên." Tiểu Kim Liên đi xuống ao sen, vui vẻ ở trước mặt của Mặc Uyên mà gọi.
Hôm nay Mặc Uyên vừa thi pháp xong, quay người trở về phòng, không có cảm giác gì với tiếng gọi của Tiểu Kim Liên.
"Mặc Uyên." Tiểu Kim Liên muốn đuổi theo sao Mặc Uyên, nhưng gì vừa mới thức tỉnh, đi được vài bước thì buộc phải trở về chỗ hoa sen vàng. Mặc Uyên quay đầu lại, liền thấy hoa sen vàng trong ao phát sáng, thì ngay lập tức yên tĩnh trở lại, Mặc Uyên không khỏi vui mừng: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Đi về phía trước ngồi ở bên cạnh ao sen, vẻ mặt ôn hòa, Mặc Uyên nhìn hoa sen vàng đang yên yên tĩnh tĩnh trôi trong ao sen, trong lòng rất thỏa mãn.
Đây là việc Phụ Thần trước khi lâm chung đã phó thác cho ngài, mà ngài cùng với đệ đệ này là có huyết thống duy nhất trong Tứ Hải Bát Hoàng, vì Mẫu Thần bị ảnh hưởng bởi chiến tranh khi đang mang thai nên chỉ có bản thân được sinh ra một cách bình an, trong khi y thì chìm vào giấc ngủ sâu, Phụ Thần ngài đã tạo ra một kim liên chi thân, mong một ngày nào đó y có thể tỉnh lại. Vừa nãy còn cảm nhận được từ hoa sen vàng một trận linh lực dao động, e là nguyện vọng của Phụ Thần sắp thành hiện thực, mà bản thân cũng không có phụ sự giao phó của Phụ Thần, nhắm mắt lại, tiến nhập vào Thần Chi Cảnh, lấy này mà để bù đắp cho pháp lực vừa mới tiêu hao vì hoa sen vàng.
Một luồng sáng lóe lên, linh thể Tiểu Kim Liên ánh vàng xuất hiện ra trước mặt Mặc Uyên đang ngồi thiền bên cạnh, cùng với khuôn mặt giống hệt Mặc Uyên, chỉ là còn thiếu râu mép của Mặc Uyên nữa, Tiểu Kim Liên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mặc Uyên, đầu gối lên tay, nghiêng đầu đánh giá Mặc Uyên.
Y tuy rằng ngủ say trong đóa hoa sen, nhưng cũng biết người này đã chuyền pháp lực cho chính mình mười mấy vạn năm chưa bao giờ gián đoạn, để cho mình có thể sớm thức tỉnh, nhưng bây giờ bản thân đã tỉnh lại, người này không nhìn thấy y.....
Hôm nay pháp khí do Mặc Uyên luyện chế đã xuất thế, bay khắp nơi trong Côn Luân Hư, nhưng một người cũng không nhận làm chủ, Mặc Uyên chậm rãi đi đến trước mặt có đệ tử, duỗi tay bắt lấy cây trâm bạch ngọc vẫn còn đang bay kia. Vừa vào tay Mặc Uyên thì liền an tĩnh lại, bình thường như những cây trâm khác bán trong tiệm trang sức ở phàm giới, có hình dạng giống một chiếc đũa.
Mặc Uyên phất tay, các đệ tử vì đuổi theo cây trâm mà thi pháp không cẩn thận, đóng luôn người một nhà vào mấy cây cột mà loạng choạng, ngay sau đó cúi người cùng kêu: "Sư phụ."
Nhiều người quỳ trên mặt đất, hướng Mặc Uyên mà chúc mừng: "Chúc mừng sư phụ, lấy được pháp khí."
Mặc Uyên gật đầu: "Đứng dậy đi."
Đại đệ tử Điệp Phong cung kính bước tới: "Sư phụ, pháp khí này còn chưa nhận chủ, e rằng đế lúc đó..."
Mặc Uyên giơ tay ngăn cản Điệp Phong: "Vi sư biết. Thiên Quân muốn ta luyện chế pháp khí, chính là để khắc chế chuông Đông Hoàng của Kình Thương. Nhưng hiện giờ trâm Linh Tố chưa nhận chủ, pháp lực không phát ra được một phần mười." Mặc Uyên thu hồi trâm Linh Tố, nói với các đệ tử: "Ta đến hồ sen xem thế nào."
Điệp Phong lo lắng nhìn Mặc Uyên, gần đây hành động của Dực Giới thường xuyên hơn, sợ là Dực Quân Kình Thương sẽ không thể nhịn được nữa. Mà pháp khí luyện chế đã xuất thế rồi, còn chưa nhận chủ, thì không thể khắc chế được Đông Hoàng chuông. Nếu không có Đông Hoàng chuông, thì mười Kình Thương cũng không phải là đối thủ của sư phụ, nhưng Đông Hoàng chuông xuất ra, thì sư e là sư phụ lành ý dữ nhiều.
Lệnh Vũ đệ tử thứ chín của Mặc Uyên có tính cách bốc đồng nhất, sau khi Mặc Uyên đi vào chỗ ngoặt, Lệnh Vũ không kìm được mà bước tới trước Điệp Phong nói: "Đại sư huynh, kế hoạch bây giờ, đó là phải nhanh chóng tìm chủ nhân cho trâm Linh Tố càng sớm càng tốt, nếu Côn Luân Hư tìm không được thì chúng ta phải ra ngoài tìm!"
Điệp Phong vỗ vỗ vai Linh Vũ: "Linh Vũ, đừng kích động. Tứ Hải Bát Hoang lớn như vậy, làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy chủ nhân của trâm Linh Tố chứ? Chúng ta hãy mệnh lệnh của sư phụ đi." Điệp Phong trong lòng tin tưởng sư phụ, cho nên hắn lúc này mới không vội, liền đối với các huynh đệ cười nói: "Những gì chúng ta có thể làm bây giờ, là gia tăng tu luyện của mình, đợi khi sư phụ chiến đấu với Kình Thương, thì chúng ta có thể giúp đỡ sư phụ."
Tất cả mọi người đều cảm thấy lời Điệp Phong nói rất đúng, việc duy nhất có thể làm lúc này là tu luyện thật tốt, vì vậy bọn họ gật đầu, rời khỏi đại điện.
════════
Mặc Uyên bước đến ao sen, nhìn hoa sen vàng mà mình chăm sóc hơn mười vạn năm này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đôi lông mày hơi cau lại vừa rồi đã giãn ra: "Ngươi đã ngủ mười vạn năm rồi, khi nào mới tỉnh lại đây?"
Tiểu Kim Liên mặc y phục đen với mái tóc dài tán loạn đứng bên cạnh Mặc Uyên, nhìn hoa sen trong ao sen cùng ngài, bất lực mỉm cười: "Ta đã tỉnh rồi."
Mặc Uyên đưa tay ra, trâm Linh Tố trâm yên lặng nằm ở trong tay ngài.
"Nếu ngươi muốn thức tỉnh, cần phải có một cơ duyên. Mà hiện giờ trâm Linh Tố ta mới luyện chế, cũng cần có cơ duyên mới có thể tìm được chủ nhân của nó..." Mặc Uyên còn chưa nói xong, trâm Linh Tố đột nhiên phóng ra ánh sáng trắng chóa lóa, rời khỏi tay Mặc Uyên, bay vòng quanh trên hoa sen vàng.
Mặc Uyên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bật cười: "Chẳng lẽ nỗi lòng ngày đêm quá mong chờ ngươi tỉnh lại, đến nỗi lúc luyện chế trâm Linh Tố cũng truyền tâm tư này vào cho nó? Bỏ đi, có lẽ ta không nhìn thấy khoảnh khắc ngươi tỉnh lại, đây coi như là món quà nhỏ của ta để mừng ngươi tỉnh lại trước vậy."
"Tại sao huynh không nhìn thấy khoảnh khắc ta tỉnh lại? Huynh định đi đâu vậy? Hay là xảy ra chuyện gì?" Tiểu Kim Liên sốt ruột đối mặt với Mặc Uyên, cau mày lớn tiếng hỏi. Chỉ là dù y có lớn tiếng đến đâu, Mặc Uyên cũng không thể nghe thấy.
Mặc Uyên giơ tay ra thi pháp thu lại trâm Linh Tố, vẫn là thu hồi cây trâm lại trước, không thì cây trâm này sẽ quay quanh hoa sen vàng này cả ngày lẫn đêm, sợ là sẽ dẫn tới tai hoạ mất.
Trời chiều mây đỏ, Côn Luân Hư là tiên cảnh, càng là nơi linh khí sung túc nhất của Tứ Hải Bát Hoang, cảnh sắc nơi này, đẹp trong trẻo thánh khiết. Mặc Uyên ngồi xuống bên ao sen, nhìn hoa sen vàng lóe ánh sáng dưới rặng chiều đỏ rực, mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Tiểu Kim Liên hiện giờ vẫn còn là một linh thể, không thể rời đi đóa hoa sen quá lâu, liền ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Uyên, cúi người ôm lấy Mặc Uyên, đem cầm đặt lên vai Mặc Uyên: "Nếu ta thật sự tỉnh lại, hóa thành người, thì sẽ không nhớ rõ huynh. Nếu không có huynh bên cạnh, ta phải làm sao mới có thể tìm được huynh đây?"
*Hoa sen vàng,
hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ꈍᴗꈍ