Mặc Uyên vốn định mang Dạ Hoa đang hôn mê về Côn Luân Hư, rồi mời Chiết Nhan tới chữa thương cho y. Lại không ngờ, Thiên Quân vậy mà một mình chặn lại ở nửa đường.
Thiên Quân nhìn Mặc Uyên ôm Dạ Hoa, tâm tình phức tạp. Nhưng vẫn cung kính thi lễ với Mặc Uyên, rồi sau đó nói: "Mặc Uyên thượng thần, tuy rằng Dạ Hoa là đệ đệ ngài, nhưng nó cũng là Thái tử Thiên tộc. Mong Mặc Uyên thượng thần, để bổn quân mang Dạ Hoa về thiên cung dưỡng thương."
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa trong lòng nhắm chặt hai mắt, cự tuyệt thỉnh cầu Thiên Quân: "Không cần, linh khí ở Côn Luân Hư càng trọng, so Thiên cung càng thích hợp để dưỡng thương."
Thiên Quân lại kiên trì muốn mang Dạ Hoa về, cúi người củng xuống tay nói: "Xin thượng thần để ta mang Dạ Hoa trở về thiên cung."
Cứ tiếp tục giằng co thế đối với Dạ Hoa đang hôn mê nói sao cũng không tốt, Mặc Uyên hết cách, chỉ có thể lui một bước: "Ta cùng ngươi về Thiên cung."
Thiên Quân sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu đồng ý: "Vậy được. Thượng thần mời."
Tới rồi Tẩy Ngô Cung, Dược Vương đã sớm ở nơi đó chờ. Đãi Mặc Uyên đem Dạ Hoa buông, Dược Vương chạy nhanh tiến lên.
Cẩn thận tra xét một phen sau, Dược Vương đứng dậy, nói với Thiên Quân và Mặc Uyên: "Thái tử điện hạ tu vi mất hết, còn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng may nguyên thần vẫn chưa bị hao tổn, nội thương thì đợi điện hạ tỉnh lại điều dưỡng thật tốt, còn về tu vi, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân điện hạ."
Thiên Quân gật đầu, một bên trộm nhìn sắc mặt không hề căng chặt của Mặc Uyên, nói với Dược Vương: "Đối chiến Kình Thương, nói vậy Mặc Uyên thượng thần cũng bị thương, thỉnh Dược Vương đưa thượng thần đến bên cạnh chữa thương."
Dược Vương lĩnh mệnh, vươn tay mời Mặc Uyên đi trước. Mặc Uyên vốn định ở chỗ này chờ Dạ Hoa tỉnh lại, huống hồ ngài chỉ bị chút vết thương nhỏ, tu vi cũng không mất nửa phần. Nhưng lại nghĩ đến chỉ là đi qua bên cạnh mà thôi, vậy cũng không cự tuyệt hảo ý của Thiên Quân.
Mặc Uyên gật đầu với Thiên Quân, sau đó đi qua phòng bên cạnh.
Chờ Mặc Uyên hoàn toàn rời khỏi phòng này, Thiên Quân từ trong tay biến ra một bình ngọc màu trắng.
Mà bình ngọc trắng đựng đan dược này, là sau khi biết tình huống ở sông Nhược Thủy, lập tức đến chỗ Dược Vương lấy về.
Thiên Quân từ trong bình chúc ra một viên đan dược, đi đến bàn trà bên cạnh, rồi lấy một ly nước trắng, đem đan dược bỏ vào hòa tàn cùng với nước.
Nếu Mặc Uyên không tế Đông Hoàng chuông, như vậy ông ta chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.
Thiên Quân bưng ly nước kia, chậm rãi đi tới trước giường, đang định thừa dịp Dạ Hoa hôn mê đem nước rót vào miệng y, lại không ngờ rằng, Dạ Hoa tức khắc mở mắt ra, tỉnh lại.
Dạ Hoa rất suy yếu, nội thương nghiêm trọng làm y chỉ có thể nằm, hơi vừa động thân, liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ dường như tan vỡ đau đớn. Vì thế Dạ Hoa chỉ thoáng quay đầu, nhìn về phía Thiên Quân, giọng khàn khàn nói: "Thiên Quân."
Thiên Quân tay cầm ly nước run lên, thiếu chút nữa cầm không được ly nước. Thiên Quân cực lực làm chính mình trấn định lại, rồi sau đó mang theo tươi cười ôn hòa nói với Dạ Hoa: "Tôn nhi tốt của ta, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Có muốn uống nước không?"
Dạ Hoa quả thật cảm thấy miệng khô, liền suy yếu gật gật đầu: "Đa tạ Thiên Quân."
Thiên Quân lắc đầu, cười đem ly nước để sát vào môi Dạ Hoa, nhìn Dạ Hoa chậm rãi uống, tâm ông ta vẫn luôn treo mãi, cuối cùng cũng buông xuống.
Sau một lần tỉnh dậy kia, Dạ Hoa ước chừng ngủ hơn một tháng mới tỉnh lại. Đương nhiên, một lần tỉnh lại kia, chỉ có Thiên Quân biết.
Hơn một tháng này, Mặc Uyên cũng không ngày ngày đợi ở Tẩy Ngô Cung. Dù sao tình cảm hai người họ, còn chưa công bố ra ngoài, thì cũng đành phải cách mấy ngày qua một lần. Cũng may ngày gần đây ngài đến thăm Dạ Hoa, có thể cảm giác được Dạ Hoa đang dần dần khôi phục, phỏng chừng nếu không bao lâu thì có thể tỉnh lại.
Nhưng mà không khéo, ngày ấy Dạ Hoa tỉnh lại, Mặc Uyên không đến thiên cung. Mà sau khi Thiên Quân biết Dạ Hoa tỉnh dậy, lập tức ngăn chặn tin tức, ngăn cản mọi người tới Côn Luân Hư thông báo với Mặc Uyên.
Thiên Quân nhìn Dạ Hoa bị mọi người vây quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười. Thật là trời đang giúp ông ta! Ông ta vốn định, nếu Dạ Hoa tỉnh lại trước mặt Mặc Uyên, nên như thế nào cầu xin Mặc Uyên chặt đứt đoạn tình duyên này. Nhưng giờ phút này Mặc Uyên không ở đây, thì hết thảy ông ta đều có thể bịa đặt ra!
Một ngày sau, Thiên tộc truyền ra một tin tức, Dạ Hoa trong trận chiến Nhược Thủy lần này, bị trọng thương, đã quên mất chuyện của hơn một vạn trước. Nhưng nghe thấy tin tức này mọi người đều không chút để ý nào mà cười ─ chỉ là quên mất chuyện hơn một vạn năm trước thôi, lại không phải đại sự gì, Thái tử điện hạ của họ có thể bình bình an an tỉnh lại, này đã đủ rồi. Huống hồ trong một vạn trước, ngoại trừ Mặc Uyên thượng thần trở về, Thái Tử Dạ Hoa phá kết giới Tam Sinh Thạch bởi vậy mà hạ phàm lịch kiếp ra, cũng không có việc gì lớn. Hơn nữa, tiên lộ lâu dài, chỉ là ký ức hơn một vạn năm mất đi, cũng như muối bỏ biển, không đáng để nhắc tới.
Nhưng Mặc Uyên ở Côn Luân Hư lại không bình tĩnh, tức khắc chạy tới Tẩy Ngô Cung, lại bị Thiên Quân ngăn ở ngoài điện.
Theo Thiên Quân đến Lăng Tiêu Bảo điện rồi, Thiên Quân đột nhiên bi thống dị thường nhìn Mặc Uyên: "Thượng thần chắc là bởi vì chuyện Dạ Hoa mất trí nhớ mà đến đây."
Mặc Uyên gật đầu: "Không sai, ta đúng là vì việc này mà đến."
Thiên Quân lắc đầu thở dài: "Hôm qua Dạ Hoa tỉnh lại, nói ra với bổn quân là nó có tình cảm cùng thượng thần, còn nói nó đã không xứng Thái Tử tôn sư…. Nhưng thượng thần, Dạ Hoa là mệnh định trữ quân Thiên tộc ta, thiên hạ thương sinh đều phải cần nó!"
Thiên Quân thấy Mặc Uyên nhẹ nhàng nhíu mày, hình như có suy tư, liền nói tiếp: "Hiện giờ tuy rằng Tứ Hải Bát Hoang coi trọng Thiên tộc, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm giống như Kình Thương, có tâm tư phản loạn. Mà sở dĩ như thế, bổn quân biết, đều là bởi vì bổn quân vô năng.… Cho nên bổn quân mới cực lực bồi dưỡng Dạ Hoa, đặt kỳ vọng dựa vào thực lực của nó, tới củng cố yên ổn cho Tứ Hải Bát Hoang. Bổn quân cũng biết, Thiên tộc có thượng thần cùng đế quân ở đây, sẽ không có việc gì. Chỉ là hiện tại Thiên tộc, địa vị cực kỳ xấu hổ. Mặt ngoài tất cả vinh quang đều là thượng thần và Đế Quân ban, vị trí của bổn quân đây, thật sự như đứng đống lửa, như ngồi đống than."
Âm thanh Mặc Uyên có chút khô khốc, nói: "Cho nên."
Thiên Quân do dự trong chốc lát mới tiếp tục nói: ".… Tôn nhi ngoan của bổn quân, nó có thể thông cảm tâm tư bổn quân, có thể nghĩ cho thương sinh Tứ Hải Bát Hoang này! Bổn quân lấy nó làm vinh!"
Mặc Uyên nhắm hai mắt: "Cho nên đệ ấy mất trí nhớ, là do uống vong tình đan của Dược Vương sao?"
Thiên Quân vội vàng cúi người chắp tay nói: "Thượng thần đại nghĩa! Mọi người trong Tứ Hải Bát Hoang tất nhiên sẽ không quên!" Thiên Quân nói lời đó, ngầm ý tứ là hy vọng Mặc Uyên có thể buông đoạn tình cảm này.
Mặc Uyên mở hai mắt, chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn biết, Dạ Hoa uống vong tình đan, là ngươi buộc đệ ấy, hay là, đệ ấy tự muốn uống."
Thiên Quân thoáng dừng một chút, cắn răng nói: ".… Là Dạ Hoa, vì thương sinh của Tứ Hải Bát Hoang, tự mình uống."
Tay phải Mặc Uyên đặt trước bụng đột nhiên nắm chặt, rồi sau đó không nói một câu, đi thẳng ra khỏi Lăng Tiêu Điện, đằng vân về phía Côn Luân Hư.
Thiên Quân thở dài một hơi nhẹ nhõm, giơ tay lau lau mồ hôi lạnh giữa trán. Mặc Uyên thượng thần, xin lỗi. Nếu Dạ Hoa một hai phải cùng ngươi ở bên nhau, thế tất là phải từ bỏ vị trí trữ quân. Mà Dạ Hoa là trữ quân tài giỏi Thiên tộc khó được, bổn quân tuyệt không từ bỏ!
Đêm dần dần buông, hôm nay ánh trăng đặc biệt tròn, phản chiếu Mặc Uyên đang đứng ở đỉnh núi Côn Luân Hư, ánh trăng bàng bạc làm ngài thoạt nhìn, đặc biệt cô độc. Mặc Uyên ngẩng đầu nhìn về hướng Tẩy Ngô Cung, lần đầu tiên nếm trải cảm giác tình yêu bi thống.
Lấy số tuổi của Mặc Uyên, sau khi lấy lại tinh thần, tất nhiên có thể hiểu ra việc này kỳ quặc. Chỉ là theo như lời Thiên Quân, cũng có đạo lý. Nếu để Dạ Hoa lên làm Thiên Quân, Tứ Hải Bát Hoang, sẽ càng thêm yên ổn.
Truyện Mạt ThếMặc Uyên cuối cùng vẫn nhịn không được, lặng lẽ lên Thiên cung, ẩn thân vào trong viện Tẩy Ngô Cung. Chỉ là trong lòng nhung nhớ người đang ở căn nhà kia, ngài lại không thể bước tới.
"Ngươi là ai?" Phía sau Mặc Uyên truyền đến giọng nói của Dạ Hoa.
Mặc Uyên xoay người, liền thấy Dạ Hoa một thân áo gấm màu đen, đoan chính đứng ở kia, khuôn mặt trầm tĩnh.
Đây là Dạ Hoa mà Mặc Uyên chưa bao giờ gặp qua, lãnh đạm, xa cách.
Dạ Hoa nhìn khuôn mặt Mặc Uyên, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại không chút biểu cảm, sau đó hành lễ với Mặc Uyên, âm thanh bình đạm: "Dạ Hoa bái kiến Mặc Uyên thượng thần."
Mặc Uyên xua tan phiền muộn vừa rồi, trong mắt tràn đầy ôn nhu, mang theo ý cười vui vẻ nhìn Dạ Hoa: "Đệ biết ta là Mặc Uyên?" Mặc Uyên không thể tin được, Dạ Hoa không phải đã uống vong tình đan sao, đã quên ngài rồi hay sao?
Dạ Hoa không hiểu vì sao Mặc Uyên thượng thần đột nhiên có bộ dạng vui vẻ như vậy, chỉ bình tĩnh nói: "Từ sau khi lớn lên, có nhiều người nói qua, ta cùng với thượng thần lớn rất giống nhau. Cho nên Dạ Hoa tuy rằng chưa từng gặp qua thượng thần, lại có thể đoán ra thân phận của thượng thần."
Mặc Uyên trong nháy mắt ngây người, trong lòng mất mát cùng đau buồn đột nhiên tràn đầy, giọng nói khô khốc: ".… Thì ra là thế."
Dạ Hoa củng tay xuống với Mặc Uyên, dáng vẻ cung kính: "Không biết thượng thần đến Tẩy Ngô Cung, là vì chuyện gì?"
Mặc Uyên mũi chua xót, khô khốc mở miệng: "Ta hôm nay có một ưu tư chưa giải, trong lúc vô tình đi vào Tẩy Ngô Cung của đệ. Nếu gặp được đệ rồi, vậy mong đệ, giúp ta chải vuốt suy nghĩ rõ ràng không?"
Dạ Hoa cung kính gật đầu: "Dạ Hoa chắc chắn sẽ toàn lực mà làm."
"Được." Mặc Uyên trực tiếp hỏi ra vấn đề của ngài: "Nếu có một ngày, đệ có người mình thích, nhưng đệ sẽ vì người đó, từ bỏ thương sinh của Tứ Hải Bát Hoang không?"
Dạ Hoa nhíu mày, suy đoán Mặc Uyên thượng thần có người mình thích mà thân phận cùng ngài xa cách hay không, mà ngài cần thiết từ bỏ thương sinh của Tứ Hải Bát Hoang mới có thể cùng người nọ ở bên nhau? Hay là người nọ là Ma tộc? Mặc kệ như thế nào, Mặc Uyên thượng thần là tôn thần Thiên tộc, như thế nào cũng không thể để ngài từ bỏ thương sinh của Tứ Hải Bát Hoang được.
Dạ Hoa nghĩ vậy, liền cung kính trả lời, nói: "Nếu là tình huống như thế, Dạ Hoa lúc đó sẽ lấy thương sinh làm trọng."
"Được…" Mặc Uyên nói xong xoay người, không cho Dạ Hoa chú ý tới khóe mắt ươn ướt của ngài: "Là lúc này lấy thương sinh làm trọng. Đa tạ đáp án của đệ, làm phiền rồi."
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên đột nhiên rời đi, thở dài, tình yêu này là thứ gì, đến tột cùng là thứ gì? Mà Mặc Uyên thượng thần kính ngưỡng của Tứ Hải Bát Hoang, đều vì thế sầu lo không thôi. Hay là tam thúc y nói chính là thật sự? Nếm tư vị tình yêu, nhân sinh mới có thể hoàn chỉnh?
Dạ Hoa nhấc chân đi về phía thư phòng. Y ở chỗ này cảm khái cái gì? Y còn có rất nhiều việc cần phải xử lý.