Tiểu Ngọc cô nương đàn một khúc xong, toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, trong chốc lát sau mới vang lên tiếng vỗ tay. Vỗ tay này như sấm, Tiểu Ngọc chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bái một bái với dưới đài.

Đợi tiếng vỗ tay lắng đi, một công tử áo lam hoa phục, nói: "Cô nương cầm nghệ quả thật tuyệt diệu, ta tới đây ba ngày, mỗi một khúc của cô nương ta cũng không bỏ sót. Chỉ là hôm nay cô nương đàn Phượng Cầu Hoàng, lại mất chút ý vị. Nhưng ta nghĩ, có lẽ là cô nương chưa từng có người tri tâm, mới đàn đến như vậy đi." 

Phượng Cầu Hoàng? Trong lòng Dạ Hoa căng thẳng, ánh mắt khiếp sợ. Ngày đó Mặc Uyên đàn, thế mà là Phượng Cầu Hoàng*?

Lúc y còn là Liễu Chiếu Ca, chính Mặc Uyên dạy y cầm nghệ, chỉ là cái gì Cao Sơn Lưu Thủy, Biển Cả Rồng Ngâm, Quan Ải Nguyệt đều biết cả, lại chỉ nghe qua một lần Phượng Cầu Hoàng.

Phượng Cầu Hoàng…. Mặc Uyên, có phải huynh đã sớm đối với ta……

Một vị công tử khác không phục, đứng lên nói với công tử áo lam: "Công tử nói Tiểu Ngọc cô nương đàn Phượng Cầu Hoàng này không đủ hương vị, vậy ngươi từng nghe qua Phượng Cầu Hoàng rất có hương vị chưa? Hừ, Tiểu Ngọc cô nương cầm nghệ sợ là ở thế gian xưng đệ nhị, tuyệt không có người dám xưng đệ nhất!" 

Công tử áo lam nhàn nhạt cười, hình như có hoài niệm: "Ta đúng là từng có may mắn nghe qua một khúc Phượng Cầu Hoàng hay nhất. Tĩnh Nhã Tiểu Uyển mọi người đều biết đến chứ, hiệu sách lớn nhất kinh đô, nhưng không ai biết lão bản hắn là ai." 

Vị công tử kia cười nhạo: "Sao lại không ai biết? Tam công tử Liễu Chiếu Ca được sủng ái nhất của phủ tướng quân, chẳng phải ngày ngày ở Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, có giao tình thâm hậu với lão bản đó sao.”

Phụt…. Lâm Tuyết Văn nghe xong lời này, nhịn không được nhìn Dạ Hoa bên cạnh, cười trộm. 

Công tử áo lam gật đầu: "Thật là vậy, nhưng ta cũng không hiếu kỳ lão bản của Tĩnh Nhã Tiểu Uyển là ai, chỉ là năm đó, có lần ta đi ngang qua Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, vậy mà may mắn nghe được Phượng Cầu Hoàng từ lầu 3 truyền ra, khúc nhạc kia, thật là khúc hay nhất cuộc đời này ta từng nghe qua! Nói một tiếng khúc này chỉ trên trời mới có cũng không có quá. Từ lúc ấy, ta liền thường xuyên muốn bái kiến lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, chỉ là lại…."

Công tử áo lam thở dài: "Ta cũng từng nghĩ tới kết giao với tam công tử của phủ tướng quân, mong thông qua hắn có cơ may gặp mặt, chỉ là thân phận ta hèn mọn, vô pháp trèo cao đến Tam công tử." 

Trên đài Tiểu Ngọc ngưng mi, hướng về công tử áo lam, hỏi: "Người đó đàn Phượng Cầu Hoàng, thật sự hay đến vậy sao?" 

Công tử áo lam đáp lại Tiểu Ngọc: "Ta chỉ nghe qua hắn đàn Phượng Cầu Hoàng một lần, nhưng cũng đủ biết cầm nghệ của hắn tuyệt đối vượt trên cô nương.”

Lâm Tuyết Văn chọc chọc Dạ Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Chiếu Ca, cầm nghệ của lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, thật sự tốt như vậy sao?" 

Dạ Hoa còn đang lâm vào khiếp sợ cùng mừng như điên khi biết khúc nhạc Mặc Uyên ngày đó đàn chính là Phượng Cầu Hoàng, trong lúc nhất thời không thể trả lời Lâm Tuyết Văn.

Lâm Tuyết Văn nhìn bộ dạng ngốc lăng Dạ Hoa ở kia, dùng sức nắm bờ vai của y: "Chiếu Ca! Ta hỏi huynh đó?”

"Văn Văn?" Dạ Hoa hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Lâm Tuyết Văn.

Lâm Tuyết Văn lặp lại vấn đề một lần nữa: "Ta là hỏi huynh, cầm nghệ của lão bản Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, thật sự tốt như vậy sao?" 

Dạ Hoa nghĩ đến Mặc Uyên là chưởng tư nhạc thần tiên*, ngài cầm nghệ đương nhiên là tuyệt đỉnh rồi. Liền gật đầu với Lâm Tuyết Văn: "Ừm, cầm nghệ của huynh ấy,  đệ nhất thế gian." 

Lâm Tuyết Văn bắt lấy ống tay áo Dạ Hoa, làm nũng nói: "Vậy huynh có thể dẫn ta đi nghe một chút được không?" 

Dạ Hoa nhìn Lâm Tuyết Văn, bất đắc dĩ cười: "Không thể. Nghe khúc xong rồi, Văn Văn, ta đưa muội về phủ Thừa tướng." 

Lâm Tuyết Văn một phen đẩy Dạ Hoa ra, tức giận nói: "Liễu Chiếu Ca à Liễu Chiếu Ca, uổng công chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã vô tư, huynh thế mà yêu cầu nho nhỏ cũng không chịu đồng ý!" 

Dạ Hoa bật cười: "Lời này đừng có nói lung tung, nếu như bởi vậy mà muội không gả được, ta sẽ áy náy mãi thôi.”

Huống hồ tôn vị Mặc Uyên thượng thần, sao có thể để một nữ tử phàm nhân  tùy ý nhìn thấy chứ?

Dạ Hoa lắc đầu: "Văn Văn, chuyện khác ta có lẽ sẽ đồng ý với muội, chỉ là chuyện này, tuyệt đối không được." 

"Liễu Chiếu Ca!"  Lâm Tuyết Văn vung ống tay áo, tức giận chạy ra Thành Phương Các. Dạ Hoa chậm rãi đi theo Lâm Tuyết Văn, đợi xác định nàng vào phủ Thừa tướng xong, bước chân không còn nhàn nhã như vừa rồi, mà trở nên gấp gáp, đi đến Tĩnh Nhã Tiểu Uyển. 

Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, Mặc Uyên đang ngồi thiền điều dưỡng thân thể vì lôi hình mà chịu chút vết thương nhẹ, đột nhiên cảm nhận được hơi thở của Liễu Chiếu Ca, liền vội vàng buông lỏng ngồi thiền, cầm lấy sách bên cạnh vờ đọc.

Dạ Hoa chậm rãi đi đến cạnh Mặc Uyên ngồi xuống, cứ như vậy ngơ ngác nhìn ngài. 

Mặc Uyên buông sách xuống, ôn nhu cười: "Làm sao vậy?" 

Dạ Hoa một câu cũng không nói, đột nhiên cúi người hôn lấy Mặc Uyên, sốt ruột siết chặt sa bào màu làm trên người Mặc Uyên, muốn đem nó cởi ra. 

Y có quá nói nhiều đều muốn hỏi Mặc Uyên, có quá nhiều chuyện muốn Mặc Uyên cho mình an tâm, chính là giờ này khắc này, y chỉ muốn đem Mặc Uyên chiếm cho riêng mình!

Mặc Uyên bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người mình của Dạ Hoa, thối lui một chút cau mày nhẹ gọi: "Chiếu Ca?"

Sao lại thế này? Vì sao hôm qua còn tốt mà, hôm nay Chiếu Ca lại bất an như vậy? Chẳng lẽ là vì tiên phàm khác biệt mà phiền não?

Dạ Hoa nghiêm túc thâm tình nhìn vào đôi mắt Mặc Uyên, chậm rãi nói: "Mặc Uyên, ta muốn huynh." 

Mặc Uyên cẩn thận nhìn Dạ Hoa đang bất an cực độ trước mặt, dịu dàng nói: "Được." 

Một chữ "được" này vừa dứt, Mặc Uyên lao lên người Dạ Hoa, đồng thời đem Dạ Hoa đè ở dưới thân, xung quanh cảnh tượng đột biến, hai người liền từ gian ngoài chuyển đến bên giường  trong nội thất. 

Mặc Uyên cẩn thận nhìn Dạ Hoa, ôn nhu đem mũ sa màu trắng của y tháo xuống, làm mái tóc đen của Dạ Hoa xõa ra trên giường, rồi sau đó cúi đầu hôn lên đôi mắt Dạ Hoa, từ từ lướt qua mũi Dạ Hoa, môi, khi tới giữa cổ thì liếm mút, chậm rãi cởi y phục toàn thân Dạ Hoa ra, lại tiếp tục hôn đến trước ngực Dạ Hoa. 

Dạ Hoa cẩn thận cảm thụ được hơi thở Mặc Uyên, mở đôi mắt đầy hai hàng nước, nhẹ nhàng thở dài. Rồi sau đó ôm chặt lấy Mặc Uyên, cùng nhau triền miên. 

Ban đêm, Tĩnh Nhã Tiểu Uyển một phòng ánh nến, chiếu rọi Dạ Hoa cùng Mặc Uyên trên giường ôm nhau mà ngủ.

Chỉ thấy Dạ Hoa từ từ mở hai mắt, trong bình tĩnh còn mang theo một chút ý mừng nhìn Mặc Uyên: "Đại ca…."

Giọng nói rơi xuống, Mặc Uyên nháy mắt mở hai mắt, giật mình nhìn Dạ Hoa, có chút không thể tin được, gọi: "Dạ Hoa?" 

Dạ Hoa đưa tay đặt lên mặt Mặc Uyên, ánh mắt thâm tình: "Ta làm việc từ trước đến nay quyết đoán, với chuyện tình cảm cũng không nguyện kéo dài. Chỉ là bởi vì huynh là đại ca ta, liền chần chừ không tiến, nơi nơi trốn tránh. Hôm nay biết được huynh vì ta đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng, ta liền hạ quyết tâm, dù cho trên Tam Sinh Thạch huynh và ta vô duyên, ta cũng muốn chặt chẽ đem huynh giữ ở bên người!" 

Mặc Uyên trong ôn nhu còn mang theo sủng ái, nói: "Trong một vạn năm đệ bế quan kia, ta đã hiểu rõ tình cảm của chính mình. Lại không ngờ rằng đệ sẽ làm việc ngốc kia ở Tam Sinh Thạch." 

Mặc Uyên xoay người đối diện Dạ Hoa, nhẹ nhàng nói: "Dạ Hoa, tên Liên Tẫn, là Phụ Thần đặt cho đệ." 

Dạ Hoa trợn to hai mắt, ngập tràn không thể tin được, Liên Tẫn…. Chính là… chính là y?

Sau khi lấy lại tinh thần, Dạ Hoa nghĩ đến khi đó trên Tam Sinh Thạch khắc song song hai cái tên Mặc Uyên ─ Liên Tẫn, lại nghĩ đến chính mình đã từng vì đoạn tình cảm này mà rối rắm sầu bi đủ loại, nhịn không được ôm Mặc Uyên vừa khóc lại vừa cười.

Mặc Uyên bất đắc dĩ cười, không tiếng động vỗ vỗ lưng Dạ Hoa, để y từ từ hoãn cảm xúc lại.

Bọn họ trắc trở một hồi, đoạn tình cảm này cuối cùng cũng trần ai lạc định.

____

*Phượng Cầu Hoàng

Trong phượng hoàng, Phượng là chim trống, Hoàng là chim mái. "Phượng cầu Hoàng" (con chim trống tìm con chim mái) là khúc cổ cầm liên quan đến câu chuyện chàng tài tử Tư Mã Tương Như và nàng giai nhân mới góa chồng là Trác Văn Quân. Khi Tư Mã Tương Như đến làm khách nhà họ Trác, có đàn hát khúc "Phượng cầu Hoàng". Những ca từ thẳng thắn, chân thành đã làm cho Trác Văn Quân cảm động, lập tức cảm mến Tư Mã Tương Như. Đôi bên cùng nhau bỏ trốn về Thành Đô. Nhưng sau đó, đối diện với gia cảnh bần hàn, hai người đành trở về quê Văn Quân mở một quán rượu. Cuối cùng họ cũng thuyết phục được sĩ diện của cha Văn Quân để thừa nhận tình yêu của họ.

Câu chuyện Tư Mã Tương Như – Trác Văn Quân cũng như khúc nhạc "Phượng cầu Hoàng" là đại biểu cho tình yêu đôi lứa vượt qua khuôn phép của lễ giáo phong kiến. Đồng thời chứng minh cho sức mạnh của tình yêu.

Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã ghép tên tác giả và tên khúc nhạc thành Tư Mã Phượng cầu:

"Khúc đâu Tư Mã phượng cầu

Nghe ra như oán như sầu phải chăng"

*Chưởng tư nhạc thần tiên: vị thần cai quản âm nhạc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play