Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 41
"Dị ứng?" Mẹ Giang đi tới, "Con đã ăn cái gì? Trong nhà có thuốc dị ứng không?".
Thành Nham có chút ngượng ngùng: "Không sao đâu mẹ, một lát nữa sẽ ổn thôi."
"Để mẹ xem." Mẹ Giang đi tới chỗ Thành Nham, kiểm tra cổ của anh.
Đỏ một vùng lớn, nhưng không giống dị ứng. Mẹ Giang cũng không ngốc, vừa đi vào cửa bà đã nhìn thấy Giang Mộ Bình và Thành Nham đứng gần như vậy, đương nhiên bà có thể đoán được gì đó.
Xem ra đã có chút tiến triển.
Mẹ Giang cười từ tận đáy lòng, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, vỗ nhẹ hai lần vào sau gáy Thành Nham, làm như có thật, nói: "Khá nghiêm trọng đấy, dị ứng đến cái cổ nóng như vậy."
"Mẹ, thực sự không sao đâu." Thành Nham tiến lên một bước, nhanh chóng chạy trốn, động tác của anh có chút vội vàng, suýt chút nữa đụng phải lồng ngực của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình trực tiếp kéo anh đến bên người, tránh cho mẹ Giang nhìn kỹ.
Mẹ Giang nhướng mắt nhìn Giang Mộ Bình, nhất thời sửng sốt: "Con đổi kính lúc nào vậy?"
"Con không đổi, chỉ đeo cho vui thôi."
"Con cũng nên đổi đi, cái kính cũ đã đeo bao nhiêu năm rồi. Cái này không phải rất đẹp sao?"
Bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống của Giang Mộ Bình đều sẽ khiến mẹ Giang vui vẻ. Mẹ Giang luôn cảm thấy Giang Mộ Bình là một người lạnh nhạt, chỉ có một lần tâm tình bạo phát là lúc hắn tuyên bố mình thích đàn ông.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình thậm chí còn thú nhận xu hướng tính dục của mình một cách cực kỳ bình tĩnh, nhưng mẹ Giang biết đó là lần đầu tiên hắn thực sự biết thể hiện đúng bản thân.
Khi đó, hắn còn trẻ, mới ngoài hai mươi, không lâu nữa sẽ xuất ngoại du học. Hắn đột nhiên come out, khiến cha Giang nghĩ rằng không phải hắn muốn đi du học, mà là bỏ trốn cũng một người đàn ông khác.
Ngược lại, Giang Mộ Bình không bỏ trốn với người đàn ông khác nhưng vẫn kiên quyết, vững vàng cho cha Giang một gáo nước lạnh.
Tức giận tự nhiên là muốn đánh, huống chi Giang Mộ Bình đã chọn thời điểm không thích hợp nhất để thẳng thắn thú nhận xu hướng tính dục của mình. Xã hội lúc đó nào đã cởi mở như bây giờ, một người họ hàng của Giang gia cũng có một đứa con trai thích đàn ông, người đó là anh họ của Giang Mộ Bình, bởi vì thích đàn ông nên đứa bé này thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với gia đình. Sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, anh họ tự nhốt mình trong phòng ngủ, lặng lẽ uống thuốc tự sát.
Vào thời điểm đó, người anh họ được đưa đến bệnh viện của cha Giang. Cha Giang đã nhìn thấy đứa trẻ đó trước khi nó nhắm mắt.
Tiếng gió truyền đến Giang gia, chính lúc mấu chốt này Giang Mộ Bình đã lựa chọn come out.
Nháy mắt đã hơn mười năm, Giang Mộ Bình lại khiến bọn họ không ứng phó kịp, Giang Mộ Bình quyết định kết hôn mà không hề báo trước như lúc hắn thú nhận tính hướng của mình.
May mắn thay, lần này hắn đã mang lại một kinh hỉ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Tranh ở cửa mua lúc nào vậy? Rất đẹp."
"Là Thành Nham vẽ." Giang Mộ Bình nói.
"Con vẽ?" Mẹ Giang nhìn Thành Nham, "Bức tranh vẽ rất đẹp."
Thành Nham nói: "Con chỉ tùy tiện vẽ để trang trí trong nhà thôi."
"Rất tốt." Mẹ Giang nhướng mi, phát hiện trên nền tường TV có một bức ảnh, nền tường khác với lúc trước, chắc là đã được thiết kế lại, hòa vào bức ảnh một cách hoàn hảo.
Mẹ Giang kinh ngạc nhìn bức ảnh, lẩm bẩm nói: "Chết rồi..."
"Mộ Bình, đây có phải là ảnh cưới của con không?"
"Ừm."
"Con học hút thuốc từ khi nào? Bức ảnh này bị ba con nhìn thấy thì làm sao đây?"
"Con chỉ đang tạo dáng để chụp ảnh thôi."
"Tạo dáng thì tạo dáng, chọn tấm nào in lớn lại không chọn, sao nhất thiết phải chọn tấm này?"
"Tấm này trông rất đẹp."
Mẹ Giang oán giận ní: "Đẹp thì có đẹp, nhưng không ai chụp ảnh cưới như vậy cả."
"Nhà của chúng con."
Mẹ Giang liếc hắn một cái, sau đó quay sang hỏi Thành Nham: "Còn ảnh nào nữa không? Cho mẹ xem, trước đây mẹ nói muốn xem, nhưng không có thời gian đi qua."
"Có, để con mang album ảnh tới."
Mẹ Giang ngăn anh lại: "Lát nữa lại xem đi, hai đứa đã ăn cơm chưa?"
"Đang định ăn ạ."
Mẹ Giang đi theo bọn họ vào phòng bếp, nhìn lướt qua trên bàn có những món ăn bị chảy nước, ghét bỏ nói: "Hôm nay Mộ Bình nấu cơm đúng không? Cơm này sao ăn được, Tiểu Nham, oan ức con."
Giang Mộ Bình ngồi xuống, "Chính con đã ăn mười mấy năm rồi."
"Có ai sống được như một người xuất gia như con, ăn ngon hay không chính mình cũng không biết?"
Giang Mộ Bình nhíu mày: "Con không học nấu ăn được."
"Cũng tốt, ít nhất cũng quen." Thành Nham cười cười nhìn Giang Mộ Bình, chỉ là những lời này làm cho người ta không cao hứng nổi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hôm nay mẹ Giang mang thức ăn đến cho bọn họ, còn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt bà tự làm, lấy từ trong bình giữ ấm đặt lên bàn.
Dọn xong bát đĩa, mẹ Giang đứng lên nói: "Hai đứa ăn cơm trước đi, mẹ đi vệ sinh."
Giang Mộ Bình nhìn bóng lưng mẹ Giang rời đi, hỏi Thành Nham: "Chúng ta có nên đổi mật khẩu không?"
Thành Nham không phản ứng kịp: "Hả?"
"Mật khẩu khóa cửa."
"Không cần, em sợ mẹ sẽ khó chịu, người già thường hay suy nghĩ nhiều."
Giang Mộ Bình trầm mặc một hồi, thản nhiên hỏi: "Hôm nay là dị ứng, lần sau vẫn là dị ứng à?"
Thành Nham nhìn chằm chằm đồ ăn trên đĩa, tùy tiện gắp một đũa, khóe miệng hơi nhếch lên: "Em vốn dĩ bị dị ứng mà, tự anh nói, anh là nguyên nhân của chứng dị ứng của em."
Giang Mộ Bình cụp mắt xuống, cười nói: "Tôi cảm thấy hôm nay lão phu nhân đến đây kiểm tra phòng."
Thành Nham nhướng mắt, tầm mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên đôi môi mỏng của Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mẹ Giang ngược lại thực sự có vẻ là đến kiểm tra phòng, thiếu chút nữa đã nhìn thấy bọn họ "không kìm lòng được", lúc nãy Giang Mộ Bình chắc là muốn hôn anh đúng không? Dù sao thì anh cũng rất muốn hôn Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình đoán không sai, mẹ Giang đúng là đã đến kiểm tra phòng. Sau khi rửa tay xong, lão thái thái bước đến cửa phòng dành cho khách, lặng lẽ mở cửa, để lộ khe cửa, liếc mắt nhìn vào phòng.
Thành Nham và Giang Mộ Bình mới ngủ chung một giường không bao lâu, đệm chăn trong phòng khách của Giang Mộ Bình còn chưa kịp dọn dẹp. Mẹ Giang hiểu lầm, cho rằng hai người vẫn ngủ phòng riêng, ban đầu bà vốn khá vui vẻ, nhưng bây giờ liền thất vọng rồi.
Có một số việc nói nhiều quá cũng chán, bà cũng không muốn cứ mãi cằn nhằn trước mặt con cái: hai đứa phải ngủ chung, hai đứa phải ngủ chung. Dưa hái xanh không ngọt, hóa ra vừa rồi là do bà ảo tưởng hai người họ có tiến triển.
Mẹ Giang khẽ thở dài, đóng cửa lại.
Trên bàn ăn, mẹ Giang cũng không có biểu hiện kỳ lạ, cuộc hôn nhân này của Giang Mộ Bình, bà không muốn xen vào quá nhiều.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau bữa tối, Thành Nham đưa ảnh cưới cho mẹ Giang xem, mẹ Giang chưa bao giờ thấy kiểu ảnh cưới nào như vậy, bà không thể phân biệt được đẹp xấu, nhưng bà lại nói bộ ảnh rất sáng tạo. Thành Nham đoán chừng bà không quá tiếp thu loại ảnh cưới phong cách nào.
Mẹ Giang ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Khi bà ra tới thang máy, cha Giang đã gọi đến cho bà, hỏi bà đi đâu.
"Tôi đã đến chỗ của Mộ Bình, đang chuẩn bị về nhà."
"Có muốn tôi đến đón không?"
"Không cần." Mẹ Giang bấm nút ở lầu một, "Tôi tự mình lái xe tới đây."
"Lão Giang à."
"Chuyện gì vậy?"
Mẹ Giang thở dài: "Con trai của ông khiến tôi sầu quá."
"Nó làm gì?"
"Nó và Thành Nham vẫn chia phòng ngủ, tôi còn tưởng hai đứa nó đã ngủ cùng nhau rồi."
"Không thích nhau thì làm sao có thể ngủ chung." Cha Giang tức giận nói, "Ngay từ đầu tôi không nên dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này của nó, xưa nay nó làm việc đều bốc đồng như vậy."
Mẹ Giang không đồng ý với những lời này: "Cũng chỉ mới có một hai lần."
"Mỗi lần đều là đại sự cuộc đời."
Mẹ Giang không nói nên lời, nhưng bà tin rằng mọi quyết định của Giang Mộ Bình đều đã được suy tính kỹ càng, Giang Mộ Bình lý trí hơn họ nghĩ rất nhiều.
"Quên đi, kết hôn cũng đã kết, bất kể giữa bọn nó có tình cảm hay không, tương kính như tân cũng tốt."
"Tốt không? Tôi nghĩ không tốt chút nào." Cha Giang bình tĩnh nói, "Bà hy vọng cả cuộc đời này của nó sẽ tương kính như tân với người nó không yêu sao? Như vậy đối với Thành Nham có công bằng sao? Tôi xem, cuộc hôn nhân này còn không bằng ly hôn."
Mẹ Giang cau mày: "Ông quá cực đoan."
"Thành Nham đến nhà chúng ta ăn cơm mấy lần, lần nào cũng rất gò bó, kể cả lần trước về nhà anh cả, tôi nhìn ra được, nó không thoải mái."
"Nó vừa mới kết hôn với Giang Mộ Bình, dĩ nhiên không quen với thân thích nhà chúng ta, tóm lại phải có để thời gian để nó thích ứng chứ."
"Tôi nghĩ nó chỉ có thể thích ứng với Mộ Bình." Cha Giang tựa hồ đã nhìn thấu, "Nếu Mộ Bình không ở trước mặt nó, nó sẽ tự cô lập mình với mọi thứ bên ngoài."
"Ông chỉ thấy nó có vài lần—"
"Những thứ này có thể được cảm nhận mà không cần tiếp xúc nhiều." cha Giang ngắt lời bà, "Bà nghĩ Mộ Bình không nhận ra sao?"
Mẹ Giang lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Tuệ Phương, bà có bao giờ nghĩ, nếu Mộ Bình không có tình cảm với Thành Nham thì cuộc hôn nhân này sẽ là gánh nặng vô hình đối với Thành Nham không? Đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao nó lại đồng ý kết hôn với Mộ Bình."
"Vậy khẳng định là nó thích Mộ Bình."
Cha Giang hừ lạnh một tiếng: "Bà đối với con trai bà thật sự có tự tin."
Mẹ Giang cười mắng: "Con trai ông không bao giờ lọt nổi mắt xanh của ông cả."
"Mau về đi, tôi có nấu cho bà chè mộc nhĩ hạt sen, còn nóng."
"Biết rồi, biết rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham và Giang Mộ Bình xem TV trong phòng khách, Thành Nham nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bức tường nền TV, hỏi Giang Mộ Bình: "Anh nói xem, chúng ta có nên cất bức ảnh này không?"
"Không cần."
"Em sợ ba nhìn thấy sẽ tức giận."
"Đây là ảnh cưới của chúng ta, không cần quan tâm ông ấy nghĩ gì." Giang Mộ Bình đang gõ chữ trên điện thoại di động, giống như đang nói chuyện phiếm với ai đó.
Thành Nham tiếp tục xem TV, không nói.
Giang Mộ Bình quay đầu liếc nhìn Thành Nham.
Mẹ hắn đi rồi, vốn dĩ họ có thể tiếp tục chuyện vừa rồi, nhưng Thành Nham trông rất tập trung, hắn không thể mở miệng được.
Những người trong nhóm chat không ngừng gửi tin nhắn, họ đều đang nói về việc đi New Zealand vào dịp năm mới, mồm năm miệng mười rất hào hứng. Giang Mộ Bình hiếm khi xuất hiện trong nhóm chat, vừa rồi hắn chỉ nhắn một câu, dẫn tới có mấy người liên tục @ hắn, khiến hắn phải trả lời tin nhắn chưa dứt ra được.
Giang Mộ Bình thường hiếm khi tán gẫu trên điện thoại di động, Thành Nham có chút tò mò, nhưng lại không tiện hỏi hắn đang tán gẫu với ai mà lại hăng say như vậy.
"Giáo sư Giang." Thành Nham gọi một tiếng.
Một nhóm người liên tục chúc Giang Mộ Bình tân hôn hạnh phúc. Giang Mộ Bình gõ ra hai chữ "cảm ơn", chuẩn bị gửi đi.
"Hả?" Giang Mộ Bình quay đầu lại.
Thành Nham liếm môi, khi anh đang suy nghĩ thì sẽ vô thức liếm môi.
"Anh có muốn về quê của em không?"
"Giang Châu?"
Thành Nham quay đầu lại: "Anh biết?"
"Biết."
"Ừm." Thành Nham gật gật đầu, "Mùng ba tết, em muốn về quê một chuyến để thăm dì. Anh có muốn đi không? Có lẽ sẽ phải ở lại đó vài ngày."
Giang Mộ Bình không chút nghĩ ngợi, ừm một tiếng: "Được."
Nói xong, Giang Mộ Bình cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham rốt cục không nhịn được hỏi: "Anh đang cùng ai tán gẫu vậy?"
"Đám bạn trong nhóm thôi."
Thành Nham ồ một tiếng.
Nghĩ đến cũng phải, Giang Mộ Bình chắc hẳn phải có nhiều bạn bè, chỉ là tần suất hắn dùng điện thoại di động rất thấp, hắn cũng rất ít dùng điện thoại để tán gẫu với Thành Nham.
Hoàn thành nhiệm vụ mà dì giao cho, tảng đá trong lòng Thành Nham cũng đã rơi xuống, anh đang định đi tắm, vừa đứng dậy liền phát hiện sự chú ý của Giang Mộ Bình vẫn tập trung ở trên màn hình điện thoại.
Anh chợt nhận ra rằng trong thế giới của Giang Mộ Bình, ngoài anh ra, vẫn còn rất nhiều người.
Cũng giống như trong thế giới của Lâm Vi Kính, ngoài anh trai ruột Thành Nham, thì cậu còn có cha mẹ nuôi thân thiết hơn cả cha mẹ ruột.
Anh không nhất định là một sự cần thiết.
"Em đi tắm."
"Ừm."
Không lâu sau khi Thành Nham rời đi, Giang Mộ Bình gọi điện cho Nghiêm Thanh.
"Nghiêm Thanh, tôi không đi New Zealand."
"Không phải vừa rồi trong nhóm cậu còn nói tốt sao? Sao đột nhiên lại không đi? Mọi người đều đang chờ để gặp tiên sinh nhà cậu đây."
"Tôi muốn cùng tiên sinh nhà tôi về quê của em ấy một chuyến."
Hết chương 41.