Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 40
Tình huống của Tiêu Vũ Phi lúc này có chút xấu hổ, mặc dù y dũng cảm theo đuổi tình yêu, thẳng thắn bày tỏ với người y thích, nhưng y không đến mức không cần sĩ diện.
Y thực sự không ngờ Thành Nham đã kết hôn, càng không ngờ rằng chồng của anh lại chính là "giám sát viên" đẹp trai vừa nãy.
Thật ra, khi Tiêu Vũ Phi bày tỏ tâm tư, y còn chưa xác định được xu hướng tính dục của mình, nhưng y là người cá tính, một khi đã động lòng thì chắc chắn sẽ nhất định không do dự. Lâu lắm rồi y mới gặp một người đúng mẫu người mình thích như Thành Nham, ai ngờ lại là hoa thơm đã có chủ.
Gặp nhau quá trễ.
Đáng tiếc.
Vòng eo của Tiêu Vũ Phi được Chu Vũ quấn một màng ni lông trong suốt, y vẫn cởi trần, trong lúc giơ tay nhấc chân có một sự không câu nệ tiểu tiết không thể che giấu, y duỗi tay về phía Thành Nham: "Xin lỗi, không ngờ sư phụ Thành đã kết hôn, là tôi mạo phạm."
Tuy rằng Giang Mộ Bình vừa chỉ dạy Thành Nham có một số việc không cần tự mình làm, Thành Nham cũng miễn cưỡng hiểu câu nói không được tiếp xúc thân mật với nam nhân không liên quan, nhưng không ai lại đi đánh người mặt cười, đối phương đã chủ động xin lỗi, nếu bản thân tự cao tự đại không chịu tha thứ thì có hơi nhỏ nhen.
Hơn nữa, Thành Nham ngưỡng mộ sự tiêu sái của Tiêu Vũ Phi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham bắt tay Tiêu Vũ Phi dưới cái nhìn chăm chú của Giang Mộ Bình.
Tiêu Vũ Phi bày tỏ áy náy: "Xin lỗi sư phụ Thành, vừa nãy là tôi mạo phạm. Vất vả anh giúp tôi xăm hình. Hiệu quả rất tốt, tôi rất thích."
"Không cần khách sáo."
Lông mày Giang Mộ Bình cau lại một chút gần như không nhìn thấy được, ánh mắt đặt trên tay Thành Nham cũng thu hồi lại. Phút chốc, bên tai của hắn truyền đến một luồng nhiệt ấm ấp, Thành Nham đột nhiên quay đầu để sát vào tai của hắn, thấp giọng nói: "Đây không tính là tiếp xúc thân mật không cần thiết."
Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào Tiêu Vũ Phi, lại nghe Thành Nham tiếp tục nói: "Em sẽ chỉ phát triển tình cảm với anh, mặc kệ hôn nhân của chúng ta có hiệu lực hay không."
Thành Nham không biết biểu hiện như vậy có được coi là rõ ràng hay không. Đây phải là lời thú nhận đầu tiên trong đời của anh, mặc dù ngôn từ hơi hàm súc.
Giang Mộ Bình nghiêng đầu về phía Thành Nham, Thành Nham khẽ nâng sợ dây kim loại treo dưới gọng kính lên, nói: "Mắt kính này mang vào đúng là gieo vạ cho người."
Tiêu Vũ Phi nhìn không nổi, quay lưng lại hỏi Chu Vũ: "Anh chàng đẹp trai, có thể đưa quần áo cho tôi được không?"
"Quần áo của anh?" Chu Vũ nhìn quanh.
"Bị cô bé tóc ngắn kia lấy đi rồi."
"Chắc là để ở tủ đồ bên ngoài rồi, tôi đi tìm cô ấy."
"Được rồi, cảm ơn."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Những lời tán tỉnh còn lại không thể nào nói trước mặt Tiêu Vũ Phi được nữa, Thành Nham và Giang Mộ Bình bước ra khỏi phòng xăm.
"Bây giờ em tan làm chưa?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Còn chưa được." Thành Nham rót một ly nước, "Còn một hình xăm nhỏ nữa."
"Vậy em lại không ăn tối với tôi được."
"Không sao, chỉ là hoa văn nhỏ, không mất bao lâu đâu, em có thể tan tầm như bình thường."
Giang Mộ Bình nói: "Vậy tôi về nhà nấu cơm."
Thành Nham sặc ngụm nước, cười nói, "Giáo sư Giang, anh có chắc không?"
"Vậy em có muốn đi ăn ngoài không? Tôi sẽ đặt chỗ trước.."
"Không cần, chúng ta ăn ở nhà đi." Thành Nham nói, "Em muốn ăn cơm anh làm."
Giang Mộ Bình bật cười: "Được."
Mao Mao cầm lấy quần áo của Tiêu Vũ Phi vào phòng, không nhịn được nói: "Đại ca, vừa rồi anh nói anh không biết xấu hổ, tôi đã nháy mắt với anh bao nhiêu lần rồi."
Tiêu Vũ Phi mặc quần áo vào, cười nói: "Tôi nào biết tiên sinh của sư phụ Thành lại ở ngay trước mặt, cô đừng nói nữa, tôi đã bị xử tử, chết hoàn toàn. "
Mao Mao cảm thấy người này thực sự rất thú vị, cười nói: "Nhưng anh lại rất hào hiệp."
"Biết làm sao được, ông chủ của cô có tiên sinh anh tuấn như vậy, tôi nào dám mặt dày tính chuyện, quá mất mặt. Nhưng mà ông chủ của các người thực sự rất đẹp, tôi rất thích kiểu tướng mạo như anh ta, nhưng đáng tiếc là anh ta kết hôn quá sớm."
Mao mao mím môi cười: "Anh nghĩ ông chủ của chúng tôi bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Vũ Phi nheo mắt lại: "Nếu cô hỏi tôi như vậy, hẳn là khá lớn. Ba mươi?"
"Ba mươi lăm."
Tiêu Vũ Phi sửng sốt một giây, không khỏi thở dài: "Trông còn trẻ quá. Tôi còn tưởng anh ta nhỏ hơn tôi."
"Anh bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
"Vậy mà trông anh còn già hơn ông chủ của chúng tôi."
Tiêu Vũ Phi mặc áo khoác, cười lên án: "Tiểu cô nương này, chuyện gì xảy ra vậy, nói chuyện thật không xuôi tai."
"Tôi đã hai mươi sáu rồi, tôi còn gọi nhầm cậu, không nên gọi cậu đại ca, hơn nữa cậu còn phải gọi tôi một tiếng chị đấy."
"Trông chị cũng rất trẻ, chị gái."
Mao Mao cười đến nỗi nhìn không thấy mắt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi Giang Mộ Bình rời khỏi studio, Thành Nham nhận được một cuộc gọi từ quê nhà Giang Châu của anh.
Người gọi đến là người dì sống ở quê của Thành Nham. Thành Nham hiếm khi về quê nhưng hàng năm anh đều gửi tiền cho dì. Vào thời điểm này trong năm, dì sẽ gọi điện, gọi Thành Nham về quê ăn tết, nhưng Thành Nham rất hiếm khi về.
Thành Nham không có lưu luyến sâu nặng gì với vùng đất đó, anh không muốn trong thời khắc náo nhiệt nhất trong năm lại bị vây quanh bởi một nhóm người anh không hề quen biết.
Anh đã quen với cô đơn, anh đã quen với việc đón Tết một mình.
Dì là một người rất tốt, nhưng không phải là người anh nguyện ý thân cận.
Thành Nham nhận điện thoại: "Dì."
"Tiểu Nham, con đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, con đang nghỉ ngơi." Thành Nham không muốn nghe mấy lời quanh co lòng vòng của dì, trực tiếp đảo khách thành chủ: "Dì lại muốn con đến chỗ dì ăn Tết đúng không?"
Dì cười: "Con biết dì muốn nói gì, vậy dì sẽ không cằn nhằn nữa."
"Dì, năm nay không được."
"Mỗi năm con đều không được."
Thành Nham năm nay có lý do chính đáng, anh thấp giọng nói: "Dì, con kết hôn rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Đầu bên kia của điện thoại phút chốc không còn âm thanh. Một lúc lâu sau, dì mới hỏi với ngữ khí khó tin đó: "Tiểu Nham, con nói gì vậy?"
"Con đã kết hôn rồi, dì, năm nay con sẽ ăn tết ở nhà tiên sinh của con."
Dì của Thành Nham biết về xu hướng tính dục của anh, cũng biết anh đã độc thân rất nhiều năm.
"Con kết hôn khi nào? Sao con không nói cho dì biết?" Dì than thở, dường như cố kìm nén cơn tức giận của mình.
"Mới không bao lâu, hơn hai tháng. Con ..."
"Thành Nham, có phải con muốn dì tức chết không? Hằng năm kêu con về đây ăn tết con không về, được, dì cũng không ép con, hiện tại con kết hôn rồi cũng không nói cho dì biết?"
Thành Nham mím môi, có chút chột dạ: "Con còn chưa kịp nói cho dì biết."
"Con cái rắm, hai tháng, muốn nói đã sớm nói, con cho rằng dì là người ngu ngốc sao?" Dì thật sự tức giận, thấp giọng nói: "Còn không gọi dì đến dự hôn lễ."
Thành Nham cuối cùng cũng tìm được lối để an ủi dì, anh lập tức nói: "Con không tổ chức hôn lễ."
"Không có hôn lễ? Làm sao vậy? Tại sao không tổ chức hôn lễ?" Trọng tâm của dì lập tức chuyển đi, "Con kết hôn với ai? Người đó đang làm gì? Điều kiện thế nào? Có xứng với con không?"
Dì hỏi một đống câu hỏi như súng liên thanh, Thành Nham choáng váng nói: "Là bạn học cấp ba của con."
"Sao đến lễ cưới cũng không làm? Đừng nói là con chọn một quỷ nghèo chỉ có mặt không có tiền chứ?" Dì là người nhà quê, tính tình mạnh mẽ, lại có chút nóng nảy.
Thành Nham nhéo nhéo mi tâm, nói trọng điểm: "Không phải quỷ nghèo."
"Vậy là cái gì?"
"Giảng viên." Thành Nham lo lắng dì tiếp tục hỏi, liền nói thêm: "Giáo sư đại học."
"Giáo sư?" Dì đột nhiên kinh hỉ, âm cuối còn cao lên, "Tiểu Nham, con tìm được giáo sư sao?!"
"Ừm."
"Nhìn thế nào? Bao nhiêu tuổi? A, con nói, hắn là bạn học cấp ba của con vậy là bằng tuổi con nhỉ?"
Dì luyên thuyên không ngừng, Thành Nham không chịu nổi, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Dì, con phải về nhà ăn tối."
"Tiểu Nham, năm nay con nhất định phải về nhà dì ăn Tết. Dì muốn nhìn người nọ trông như thế nào, dì còn chưa nhìn thấy giáo sư bao giờ, con để dì mở mang tầm mắt một chút, hơn nữa dì phải kiểm tra trước cho con."
"Dì, con đã đăng ký kết hôn với anh ấy rồi." Thành Nham thấy buồn cười, "Dì còn kiểm tra gì nữa?"
"Vẫn có thể ly hôn mà."
"......"
"A, dì không có ý đó, con biết dì có ý gì mà."
"Bên nhà anh ấy cũng phải ăn tết."
"Vậy năm sau phải đến, ở chỗ dì vài ngày."
Thành Nham có chút khó xử.
"Thành Nham, đây là lần đầu tiên dì ép buộc con."
Từ "ép buộc" quá nặng, Thành Nham cảm xúc lẫn lộn, im lặng một lúc rồi nói: "Con biết rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham về đến nhà lúc sáu giờ, vừa mở cửa bước vào liền phát hiện một người không quen biết đang đứng ở phòng khách, tay xách cặp sách, trông như một học sinh.
Giang Mộ Bình ngồi trên ghế sofa , trên bàn cà phê đặt máy tính xách tay.
Nghe thấy động tĩnh, hai người trong phòng khách ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Người thanh niên mang cặp sách tuy mờ mịt nhưng vẫn khom người, lễ phép chào hỏi Thành Nham.
Thành Nham gật đầu đáp lại, đi tới.
Giang Mộ Bình nói với Thành Nham: "Cậu ấy là nghiên cứu sinh của tôi."
Giang Mộ Bình cũng giới thiệu Thành Nham với sinh viên của mình, nói: "Đây là tiên sinh nhà tôi."
Nam sinh sững sờ trong giây lát, không chút nghĩ ngợi hô một tiếng: "Em chào sư mẫu".
Thành Nham giật giật mí mắt, Giang Mộ Bình quay lại nhìn sinh viên của mình.
"Ồ, không phải," nam sinh đỏ bừng lỗ tai, ngượng ngùng cười cười, nhìn Giang Mộ Bình với ánh mắt cầu cứu, "Giáo sư, em không biết phải gọi ngài ấy là gì, chỉ là gọi theo bản năng thôi."
Thật sự không có xưng hô nào thích hợp, gọi "anh" rất kỳ quái, gọi "chú" cũng không thích hợp, hơn nữa, Thành Nham vốn là bạn đời của Giang Mộ Bình, sinh viên của Giang Mộ Bình gọi là sư mẫu cũng không thể chỉ trích.
"Xin chào." Thành Nham rất tự nhiên đáp lại sinh viên của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói với Thành Nham: "Bữa tối ở trong bếp, tôi muốn xem luận văn của cậu ấy một chút, em ăn trước đi."
Thành Nham hỏi nam sinh: "Cậu ăn chưa?"
"Ăn rồi ăn rồi, sau khi ăn cơm em liền tới đây, làm phiền ngài rồi, Giáo sư."
Giang Mộ Bình nhìn máy tính xách tay không lên tiếng, lắc lắc đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham bước vào bếp.
Thành Nham mang bữa tối của Giang Mộ Bình nấu ra khỏi lò vi sóng, ngồi vào bàn ăn, xuyên qua cửa kính nhìn đến phòng khách.
Giang Mộ Bình là giáo sư của Lâm Vi Kính. Trước khi kết hôn, nếu dựa trên mối quan hệ sư đồ giữa Giang Mộ Bình và Lâm Vi Kính, Thành Nham và Giang Mộ Bình cũng coi có một chút liên quan.
Nếu ngay từ đầu Thành Nham không đột ngột kết hôn với Giang Mộ Bình mà kết hôn với Giang Mộ Bình sau một thời gian yêu đương, thì trong giai đoạn này Thành Nham có thể tìm hiểu Giang Mộ Bình thông qua Lâm Vi Kính.
Ví dụ như lúc ở trên lớp Giang Mộ Bình là người như thế nào, hắn đối xử với sinh viên ra sao.
Thành Nham chưa bao giờ nhìn thấy Giang Mộ Bình trong lúc lên lớp, đột nhiên nhìn thấy nên có chút ngạc nhiên.
Liệu Giang Mộ Bình có ôn hòa và rộng lượng đối với họ không? Hay hắn sẽ nghiêm khắc hơn một chút?
Giang Mộ Bình chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, lướt ngón tay trên bàn di chuột, đôi môi mỏng hơi đóng mở, nói gì đó với sinh viên của mình.
Hắn đang đeo cặp kính có dây, sợi dây kim loại lắc nhẹ theo chuyển động của cơ thể hắn, phát ra với ánh sáng vàng nông dưới ánh đèn.
Thành Nham không có bắt đầu, anh muốn đợi Giang Mộ Bình cùng nhau ăn cơm tối. Cũng may, Giang Mộ Bình không mất nhiều thời gian đã kết thúc, nam sinh thu lại máy tính xách tay của mình, vẫy vẫy tay chào hướng vào phòng ăn, biểu thị lời chào tạm biệt.
Thành Nham cũng vẫy tay.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình thu dọn đống tư liệu trên bàn cà phê trong phòng khách, Thành Nham bước ra ngoài, nói: "Đang nghỉ đông, còn có sinh viên đến tìm anh, cố gắng quá."
"Nhà cậu ta gần đây."
"Nhà của Liêu Phàm Kha không gần đây đúng không?" Thành Nham giống như lơ đãng, lại có vẻ cố ý hỏi.
Giang Mộ Bình cười khẽ: "Tôi không biết cậu ta sống ở đâu."
Giang Mộ Bình cúi người xuống, dây kim loại lắc lư dưới mắt kính, không biết có phải vì cặp kính này nặng không, khi Giang Mộ Bình cúi đầu xuống, chiếc kính đột nhiên trượt khỏi sống mũi, rồi treo lơ lửng trước ngực.
Thành Nham cười một tiếng, Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
Thành Nham bước đến chỗ Giang Mộ Bình, cầm chiếc kính treo trên ngực hắn lên, giúp hắn đeo lại.
Xuyên qua tròng kính sáng ngời, Thành Nham nhìn chăm chăm vào đôi mắt Giang Mộ Bình.
"Có vẻ như cặp kính này hơi vô bổ, nhìn được nhưng không dùng được."
Thành Nham nói, ngón tay không biết vô tình hay cố ý câu lấy sợi dây kim loại trên mắt kính của Giang Mộ Bình, hai người đối mặt nhau, cảm nhận hơi thở của nhau.
Hô hấp Giang Mộ Bình dần dần tới gần, tựa hồ như sắp hôn.
Cùm cụp một tiếng, âm thanh của mẹ Giang truyền từ ngoài hành lang vào phòng khách: "Ai mua bức tranh ở cửa vậy, đẹp quá."
Thân hình của Thành Nham và Giang Mộ Bình hơi dừng lại, mỗi người đều lùi lại một bước.
"Hiếm thấy hai đứa đều ở nhà."Mẹ Giang nhìn bọn họ cười, "Tiểu Nham, con sao vậy, cổ sao lại đỏ như vậy?"
Thành Nham ho khan một tiếng: "Dị ứng ạ."
Hết chương 40.