Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 42
"Được rồi, tóm lại tiên sinh nhà cậu là quan trọng nhất." Nghiêm Thanh cười, "Năm sau tìm thời gian tụ tập đi. Cậu xem trong đám người kia cũng có mấy người làm bố rồi, biết cậu kết hôn bọn họ đều rất ngạc nhiên. Bây giờ chúng tôi đang ăn, gọi video không?"
"Các cậu ăn của các cậu, gọi video cho tôi làm gì?"
"Không phải là bởi vì lần trước cậu không đi trượt tuyết sao, mỗi một người đều oán than dậy đất, bọn họ kêu tôi bảo cậu mở video."
Trong khi nói chuyện, điện thoại di động của Giang Mộ Bình nhận được cuộc gọi từ một người khác, vẫn là cuộc gọi video. Đoán chừng là người gọi đến nghe được Nghiêm Thanh đang nói chuyện với Giang Mộ Bình, lập tức gọi đến.
Giang Mộ Bình nhấn nút kết nối, khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Viễn Đông hiện lên trên màn hình.
"Chào buổi tối giáo sư Jan."
"Uống nhiều rồi đúng không?" Giang Mộ Bình vừa nhìn điện thoại vừa nói.
"Tất nhiên là không. Không phải tôi đang thuận theo dân ý sao, vốn dĩ mấy người chúng tôi muốn gặp cậu ở buổi liên hoan, kết quả cậu lại nói cậu phải bồi tiên sinh nhà cậu ăn cơm tối, không đến với chúng tôi được." Thiệu Viễn Đông quay camera đến những người khác ngồi trên bàn ăn, điện thoại quét qua bàn ăn một vòng, cuối cùng dừng ở vị trí của Mạnh Tư, "Nhìn thấy người bạn này sao, giáo sư Jan, hôm nay cậu ta không gặp được cậu, mặt mày xụ xuống tới đất rồi."
Người đàn ông trong camera đang nâng ly rượu, nghe vậy liền ngước mắt, quăng đến ống kính một ánh nhìn nhàn nhạt.
Mạnh Tư đưa tay, ra hiệu Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại cho gã.
Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại qua, Mạnh Tư nhận lấy, tay kia cầm một chiếc ly đế cao chứa nước trái cây màu rực rỡ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Chúc mừng tân hôn." Mạnh Tư nâng ly về phía ống kính.
"Cảm ơn."
Mạnh Tư là một trong những người bạn của Giang Mộ Bình và là đồng môn thực sự của hắn. Lúc du học, Giang Mộ Bình học cùng trường đại học với gã, dù không chung một ngành nhưng bọn họ ở chung một phòng.
Mạnh Tư là một công tử con nhà quyền quý, một thiếu gia giàu có với gia cảnh vững chắc. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, gã không về nước để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình mà ở lại nước ngoài để tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Gã cũng giống như Giang Mộ Bình là giáo sư đại học, nhưng danh hiệu còn nhiều hơn cả Giang Mộ Bình.
Mạnh Tư là một người học quá hóa điên điển hình, gã đã hoàn thành rất nhiều chuyên ngành, mà mỗi chuyên ngành đều lấy được học vị tiến sĩ.
"Về nước rồi?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Ừm, về quê ăn Tết."
Mặc dù Mạnh Tư ở nước ngoài xa xôi nhưng gã và Giang Mộ Bình vẫn thường xuyên liên lạc, vốn dĩ lĩnh vực chuyên môn của hai người có giao nhau, lại cùng một ngành nghề nên tự nhiên có rất nhiều tiếng nói chung.
Nhưng từ trong xương, Mạnh Tư không thể thoát được sự kiêu ngạo, tự mãn của một vị công tử cao quý, gã luôn nói và làm mọi việc theo cách của mình, thậm chí còn có chút cao ngạo.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Đó có thể là vấn đề về tính cách, giống như Giang Mộ Bình, gã đã cô đơn nhiều năm. Bây giờ Giang Mộ Bình đã thoát kiếp độc thân, mộc thoáng liền trở thành đàn ông đã kết hôn, chỉ còn lại Mạnh Tư, nam chính độc thân duy nhất, chưa từng trải qua hôn nhân trong nhóm bọn họ.
Mạnh Tư nhấp một ngụm nước trái cây và nói, "Tôi nghe Disea nói rằng tiên sinh nhà cậu là bạn học cấp ba của cậu."
"Đúng vậy."
"Là một anh chàng đẹp trai."
Giang Mộ Bình cười cười: "Phải."
"Disea nói cậu ta lớn lên đẹp như thiên tiên," Mạnh Tư nói và nhìn Thiệu Viễn Đông, "là một cách nói phóng đại nhỉ?"
Giang Mộ Bình nói: "Không phải."
Thiệu Viễn Đông bắt đầu ồn ào: "Tôi không nói ngoa, có cơ hội cậu đến gặp cậu ta đi, lớn lên cực kỳ đẹp, sao hồi cấp ba không phát hiện cậu ta lại đẹp như vậy, ách, thật kỳ quái. Nhưng tôi cũng hiểu rõ tại sao Jan lại độc thân nhiều năm như vậy rồi, ánh mắt cậu cao như vậy thì có thể để ý đến ai chứ."
Mạnh Tư lại nhìn màn hình, "Có cơ hội giới thiệu cho tôi biết."
"Được."
"Tôi nghĩ cậu sẽ kết hôn muộn hơn tôi." Mạnh Tư nói, "Tôi nhớ cậu đã nói cậu không có kế hoạch kết hôn."
"Kế hoạch mà tôi vạch ra ở tuổi ba mươi đã bị vô hiệu hóa vào năm ba mươi lăm tuổi."
Mạnh Tư hiếm khi mỉm cười: "Vì tiên sinh nhà cậu?"
"Ừm."
"Xem ra cậu ta rất ưu tú, cậu ta làm cái nghề gì?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình nghe thấy tiếng khóa cửa, quay đầu liền ngẩng đầu lên, Thành Nham mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy Giang Mộ Bình đang nói chuyện với màn hình điện thoại, anh dừng một chút.
Mạnh Tư nhìn thấy Giang Mộ Bình đột nhiên nhìn lên trong video, liền hỏi: "Là tiên sinh nhà cậu?"
Thành Nham liếc nhìn điện thoại trên tay Giang Mộ Bình hỏi: "Đang gọi video?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, nghe Mạnh Tư nói: "Có tiện nhìn tiên sinh nhà cậu một chút không? Disea thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy (*), tôi rất tò mò."
(*) Thiên hoa loạn trụy: ba hoa chích chòe
Thành Nham vừa mới tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc đã khô một nửa, trên người anh mặc một chiếc áo dài và quần dài, từng bộ phận trên cơ thể đều được che kín.
Hình ảnh rất tươm tất, không có thứ gì mà người ngoài không thể nhìn.
Giang Mộ Bình nhìn chăm chú Thành Nham một lát, nhìn xuống màn hình, nói với Mạnh Tư: "Thật không tiện."
Mạnh Tư rất nhẹ mà ừm một tiếng.
Âm thanh nền trong điện thoại có chút ồn ào, Thành Nham không nghe rõ người trong video nói gì với Giang Mộ Bình, anh chỉ có thể biết người kia là đàn ông.
"Cúp máy." Giang Mộ Bình nói với người nghe điện thoại, "Chúc các cậu liên hoan vui vẻ."
"Tạm biệt."
"Bạn của anh sao?" Thành Nham hỏi.
"Ừ,." Giang Mộ Bình nhìn tóc của Thành Nham, "Tóc của em còn chưa khô."
"Không sao, lát nữa em sẽ lau khô." Tóc Thành Nham mọc dài không ít, anh vuốt ngược tóc trên trán ra sau một chút, "Anh đi tắm đi, em về phòng."
Trong phòng có máy sấy, tóc của Thành Nham khô nhanh chóng. Anh tắt đèn lớn, bật một chiếc đèn ngủ nhỏ và nằm trong chăn chơi game. Khi không làm việc, trong đầu Thành Nham chỉ có hai chữ "thư giãn", không muốn nghĩ đến mấy chuyện hại não nữa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Một lúc sau, Giang Mộ Bình mở cửa đi vào. Thành Nham cầm điện thoại ngủ thiếp đi, vừa nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra. Anh quay lưng về phía Giang Mộ Bình, ngọn đèn ngủ màu vàng mờ ảo đang chiếu trên đỉnh đầu anh.
Thành Nham không liên tiếng, cũng không cử động, theo góc độ của Giang Mộ Bình nhìn qua, anh dường như đang ngủ.
Khi Giang Mộ Bình mở chăn tiến vào, liền mang theo mùi thơm của sữa tắm.
Thành Nham nhắm mắt lại, liền nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt - tiếng Giang Mộ Bình mở sách.
Thành Nham quay lại và đối mặt với Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh, "Còn chưa ngủ?"
"Chơi trò chơi."
Thói quen đọc sách trước khi đi ngủ của Giang Mộ Bình thực sự rất tốt, trước kia Thành Nham cũng có thói quen đọc sách thường xuyên, nhưng về sau vòng quay công việc ngày càng dồn dập, công việc chồng chất, đi sớm về muộn, ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc, về đến nhà mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn sức mà đọc sách.
Bây giờ tính linh hoạt trong công việc trở nên cao hơn, những thói quen trước đây cũng giảm dần, nếu không phải nhận ra rõ ràng khoảng cách giữa mình và Giang Mộ Bình, Thành Nham có lẽ sẽ không nghĩ đến việc lấy lại thói quen đọc sách của mình.
"Giáo sư Giang, em có thể đọc sách trong phòng làm việc của anh không?" Thành Nham hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Thành Nham chui ra khỏi chăn, dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn quyển sách trong tay Giang Mộ Bình.
"Tiếng Anh?"
"Ừm."
Có một cuốn sách tiếng Trung mà Giang Mộ Bình đã đọc qua đặt trên tủ đầu giường, Thành Nham liếc nhìn một cái, nói: "Em có thể xem cuốn sách đó không?"
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn lướt qua quyển sách trên tủ, sau đó xoay người: "Bây giờ?"
"Không được sao?"
"Không phải là không được." Giang Mộ Bình vươn tay cầm lấy cuốn sách.
"Em luôn rất có động lực."
Giang Mộ Bình mỉm cười, Thành Nham nhận lấy cuốn sách từ hắn.
Thành Nham lật vài trang liền bị hiện thực tát một cái, trước khi đọc anh chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt, dù sao đây cũng là sách của Giang Mộ Bình.
Tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của Thành Nham nhất thời không chịu được, mí mắt bắt đầu đánh nhau, thân thể chậm rãi dời xuống, thu vào trong chăn.
Thành Nham mơ màng nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm "Em đi ngủ đây", đưa tay ra khỏi chăn, đặt cuốn sách lên tủ đầu giường. Khi tay anh vừa muốn thu về thì đột nhiên bị Giang Mộ Bình giữ chặt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham lại mở mắt ra rồi lại nhắm lại, có lẽ là buồn ngủ và mơ hồ, vừa rút tay ra khỏi tay Giang Mộ Bình vừa thì thầm: "Cục cưng, em không xem nữa, buồn ngủ chết em rồi, sách này của anh không phải để người đọc."
Anh vẫn không thoát khỏi xiềng xích của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình còn giữ cổ tay anh chặt hơn.
Thành Nham mở mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn Giang Mộ Bình. Ánh sáng đèn ngủ rất yếu, nhuộm vàng cả mái tóc đen của Giang Mộ Bình.
"Em muốn ngủ, cục cưng." Thành Nham nói với giọng khàn khàn độc đáo của mình.
Thành Nham gọi một tiếng "cục cưng", Giang Mộ Bình càng siết tay anh mạnh hơn. Thành Nham cảm thấy nếu mình gọi thêm vài lần nữa, có lẽ cái tay này sẽ bị giáo sư Giang phế bỏ luôn.
"Cục cưng, khí lực của anh thật lớn." Thành Nham tiếp tục trêu chọc.
Giang Mộ Bình cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như nhũn ra: "Trước khi ngủ có thể hoàn thành cho xong việc bị gián đoạn lúc nãy không?"
"Chuyện gì vậy?" Thành Nham biết rõ còn hỏi.
"Hôn tôi."
Thành Nham ừ một tiếng, ánh mắt chợt sa vào bóng tối, Giang Mộ Bình giơ tay tắt đèn ngủ. Thành Nham hoảng thần trong nháy mắt, hơi thở của Giang Mộ Bình đến gần, sau đó hôn lên khóe miệng của anh.
"Cục cưng, anh hôn sai rồi." Thành Nham mơ hồ nói, sau đó nghiêng đầu, cọ cọ đôi môi của Giang Mộ Bình để điều chỉnh góc độ, tiện đà Giang Mộ Bình liền hôn lên toàn bộ đôi môi của anh.
Tâm tư của Thành Nham được thực hiện, hơi thở của Giang Mộ Bình trở nên nặng nề hơn, nụ hôn cũng trở nên bất chấp.
Giang Mộ Bình có vẻ không kiềm chế được, hôn đến nỗi môi Thành Nham cảm thấy đau đớn, nhưng lại không có tiến thêm một bước.
Thành Nham chủ động vươn đầu lưỡi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi lần đầu tiên hôn lưỡi với Giang Mộ Bình, đầu óc Thành Nham quay cuồng, anh thực sự thích cảm giác đó, đó là sự quấn quít của rung động và tình dục, là sự hưởng thụ của tâm lý và sinh lý ở cả hai người.
Nhiệt huyết dưới lớp chăn dần dần dâng lên, sách của Giang Mộ Bình được đặt ở bên giường, theo chuyển động của chăn bông, nó rơi xuống đất phát ra âm thanh khe khẽ.
Âm thanh cắt ngang dục vọng hỗn loạn của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình rời khỏi môi của Thành Nham, thở hồng hộc.
Dựa vào hoàn cảnh tối tăm hắn mới có thể đối với Thành Nham không kiêng dè như vậy, Giang Mộ Bình đưa ngón tay xoa xoa sau gáy anh, tưởng tượng ra lúc này sau gáy anh đã đỏ bừng.
Đương nhiên Giang Mộ Bình biết Thành Nham gọi từng tiếng "cục cưng" đều là cố ý, bàn tay hắn dần dần đi xuống, dò vào trong cổ áo Thành Nham, dừng lại ở bả vai của anh, đầu ngón tay xoa xoa trên làn da mịn màng của anh một hồi.
Giang Mộ Bình ấn vào sống lưng bị lộ ra của Thành Nham, Thành Nham rên khẽ một tiếng, nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Bình khàn khàn:
"Đồ xấu tính."
Hết chương 42.