“Cách đây không lâu, mẹ nói với tôi rằng bà bị ung thư…”
Có một vài chuyện không thể kể cho bạn tình và đối tượng chơi đùa nghe, bởi lẽ họ chỉ là người dưng nước lã, là người lạ vốn chẳng chung đường. Nhưng người yêu thì khác, người đó có thể bước vào cuộc đời của hắn, được nghe hắn kể lể mọi thứ về mình. Tôi nghĩ đây là logic của Kỷ Thần Phong.
Nếu đêm nay tôi không cho hắn một “danh phận”, có lẽ sau này hẳn sẽ chỉ coi tôi là ân nhân, chủ nợ, hay một người quen chứ không phải người yêu. Hắn sẽ không cho tôi bước vào cuộc sống của hắn thêm lần nào nữa, sẽ không để tôi dò xét nội tâm hắn, thậm chí càng không cho phép tôi được táy máy chân tay.
Bây giờ hắn đã mở lòng với tôi nên mới cởi mở nói ra chuyện của Nghiêm Thiện Hoa, tâm sự về vấn đề khiến hắn phải bận tâm trong suốt khoảng thời gian qua, có lẽ đó là hành động lấy lòng của hắn đối với mối quan hệ thân mật vừa được thiết lập không lâu này.
Được hắn lấy lòng, đáng lẽ tôi phải đắc chí đến phát điên lên được, đây chính là phần thưởng xứng đáng nhất cho sự vất vả của tôi trong đêm nay. Nhưng… đệch, tại sao Kỷ Thần Phong lại phát hiện ra chứ? Sao hắn lại biết là mình không phải con trai của Nghiêm Thiện Hoa, Nghiêm Thiện Hoa không phải mẹ ruột của hắn? Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra, sao hắn lại biết được?
Cảm giác mỏi nhừ và sợ hãi khiến cơ thể không còn cử động được nữa, tôi giống hệt như con chuột túi rơi vào trạng thái giả chết, chỉ biết cam chịu trước số phận và chờ đợi sự an bài của Thượng đế, sống chết khó lường trước được.
“Mẹ bảo tôi đừng quan tâm đến mẹ, nói rằng tôi chỉ là đứa trẻ được mẹ nhận nuôi mà thôi. Con trai ruột của mẹ đã mất ngay khi vừa được sinh ra, mẹ sợ ba trách mắng nên đi tìm một bé trai bị bố mẹ bỏ rơi, nói đó là con của mình.” Kỷ Thần Phong không nhận ra sự khác lạ của tôi, cũng không biết mình đang cầm thanh gươm sắc bén của Damocles trên tay, “Đương nhiên tôi không tin mẹ, tôi chỉ nghĩ là mẹ bị bệnh nên mới bịa ra lý do như vậy để không liên lụy tới tôi…”
(*) Thanh gươm của Damocles: cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện.
Theo như lời kể của Kỷ Thần Phong, việc hắn hỏi vay tiền tôi không phải chủ ý của Nghiêm Thiện Hoa.
Nghiêm Thiện Hoa bị ung thư biểu mô tuyến phổi, khối u ác tính đã di căn lên não và đang phát triển sang giai đoạn giữa và cuối. Các bác sĩ tầm cỡ ở thành phố Hồng đều nhất trí cho rằng không còn cơ hội thực hiện phẫu thuật nào cho bà, đồng thời đưa ra kiến nghị thực hiện liệu pháp nhắm trúng đích để điều trị.
Tuy nhiên, do hầu hết các loại thuốc trúng đích có hiệu quả cao đều được nhập khẩu từ nước ngoài nên giá thành rất đắt, tiền mua thuốc mỗi tháng nhiều lên đến cả vạn nhân dân tệ. Ban ngày Nghiêm Thiện Hoa làm lao công ở bệnh viện, ban đêm thì chạy bàn cho quán ăn, mỗi tháng căng lắm cũng chỉ kiếm được hơn bốn ngàn tệ là cùng, Kỷ Thần Phong vừa mới bắt đầu đi thực tập, đến khoản nợ ba mươi vạn còn chưa trả hết thì trong nhà lấy đâu cho nổi tiền dư?
Huống hồ, kể cả có sử dụng dòng thuốc trúng đích tốt nhất đi chăng nữa thì thời gian sống trung bình của bệnh nhân ở giai đoạn giữa và cuối cũng chỉ là ba năm, đây chẳng qua chỉ là một cách để kéo dài sự sống. Hiểu rõ điều này, ngay sau khi hỏi cho minh bạch, Nghiêm Thiện Hoa liền bịa đặt về chuyện nhận con nuôi với Kỷ Thần Phong để hắn không phải chăm nom cho mình và để mặc cho bà được chết một cách nhẹ nhàng.
Bà ta có thể bình tĩnh đối mặt với việc đếm ngược những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, nhưng Kỷ Thần Phong thì không như thế. Mặc dù người phụ nữ này vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa, không đáng để được thông cảm chút nào, nhưng với Kỷ Thần Phong, bà ta là người mẹ đã nuôi nấng hắn, hai người họ sống nương tựa vào nhau cả đời, là người thân cuối cùng của nhau trên thế gian này. Mẹ mắc bệnh hiểm nghèo như vậy, với tính cách của Kỷ Thần Phong, làm sao mà hắn có thể không cứu bà cho được?
Sau khi vay tiền tôi để xoay xở chi phí điều trị ban đầu, hắn lập tức đưa Nghiêm Thiện Hoa tới bệnh viện Thủ đô để tìm kiếm các cách điều trị mới. Lăn lộn ròng rã một tuần, thực hiện biết bao nhiêu đợt kiểm tra, nhưng kết luận cuối cùng cũng chẳng khác nhiều so với đề xuất của các bác sĩ ở thành phố Hồng.
“Hôm ấy… Tôi nhớ là mẹ vừa làm xong xét nghiệm máu. Hồi trước tôi chưa từng biết về nhóm máu của bà, đến khi biết bà thuộc nhóm máu AB, tôi mới ngờ ngợ ra rằng, có lẽ những điều bà nói hoàn toàn là sự thật. Tôi thuộc nhóm máu O, bà không thể là mẹ ruột tôi được.”
Sự tình dần phơi bày ra trước ánh sáng, nhưng cũng chẳng phải là Kỷ Thần Phong đã tìm ra toàn bộ chân tướng vụ việc, vả lại ẩn sâu phía sau lời nói dối của Nghiêm Thiện Hoa còn có một lớp giả trá nghiêm mật khác.
Sợ bóng sợ gió một hồi, tôi chợt thả lỏng mình, chân tay lạnh cóng bắt đầu ấm lên, đại não trì trệ cũng hoạt động trở lại.
May là… gươm không chém xuống. Chỉ cần Nghiêm Thiện Hoa giữ kín bí mật thì mọi chuyện đều sẽ trót lọt.
“Sao cô bị bệnh mà không nói với tôi?” Tôi chống khuỷu tay trên giường rồi gượng phần thân trên yếu ớt của mình dậy, lén lau mồ hồi lạnh trong lòng bàn tay, tôi bắt đầu khách sáo, “Hồi bé tôi còn từng uống sữa của cô, tính ra, phần nào cô cũng như mẹ của tôi. Ba năm trước cô đến tìm tôi vì cậu, sao giờ lại không suy nghĩ cho bản thân chứ? Tôi mà biết sớm thì những ngày qua đã không để cậu phải mệt mỏi như thế này rồi.”
Kỷ Thần Phong ngồi dựa lưng vào đầu giường, còn tôi thì đang chống khuỷu tay và chỉ nhướn phần thân trên dậy, nửa người dưới hẵng còn nằm lỳ trên giường, chính bởi thế mà tầm mắt giữa cả hai tồn tại một sự chênh lệch nhất định về khoảng cách. Hắn cụp mắt, còn tôi thì ngẩng đầu. Cả hai nhìn nhau trong chốc lát, có lẽ vì diễn xuất của tôi quá đạt nên Kỷ Thần Phong tỏ ra hết sức xúc động. Hắn nâng mặt tôi, đầu ngón tay khẽ luồn vào tóc, đoạn sấn tới âu yếm tôi, tôi không rõ đây đã là cái hôn thứ mấy trong đêm nay nữa.
Dễ mắc lừa thật, mới nghe có dăm ba câu mà đã xoắn xuýt đến mức chỉ muốn bám chặt lên người tôi rồi. Tại nhẹ dạ cả tin nên toàn gặp phải mấy thằng cặn bã đấy.
Nhưng với tiến triển này, chẳng lẽ hắn lại muốn mời tôi đi leo núi nữa sao? Tha cho tôi đi, tôi không muốn vào viện vì bị nứt hậu môn đâu.
Nghĩ vậy, nhưng không phải lúc nào tôi cũng tìm được thời điểm thích hợp để rút lui. Dường như nước bọt của Kỷ Thần Phong đã gây ra phản ứng hóa học kỳ lạ nào đó, môi lưỡi chúng tôi cứ bịn rịn rồi dán chặt lấy nhau, không sao tách ra được.
“Tôi phải về rồi…” Kỷ Thần Phong thủ thỉ rồi lại xáp tới hôn tôi.
Ngón tay cái mân mê vành tai tôi, chỉ chốc lát sau đã khiến nó nóng lên, đỏ rực. Kỷ Thần Phong cắn nhẹ, mút mát môi dưới của tôi, tay tôi bắt đầu run rẩy, sắp không gượng nổi được nữa, da máu vừa phục hồi thể lực lại một lần nữa lâm nguy.
Tim tôi đập thật nhanh, đầu óc choáng váng, tôi có cảm giác như mình lại sắp bị nghẹt thở, rốt cuộc hắn tính hôn tôi đến bao giờ đây?
Như vừa nhận ra điều gì đó, mi mắt Kỷ Thần Phong bỗng giật giật, ngay lập tức, khóe môi tôi chợt nhói xót lên.
“Hưm!” Tôi đẩy hắn ra theo phản xạ, hất mặt sang một bên, sau đó nhanh chóng nếm được vị tanh mặn trong miệng, tôi liêm liếm khóe môi, cảm thấy rát nhói.
Cắn cho người ta chảy cả máu. ** mẹ thằng này bị điên à?
Tôi bắt đầu rục rịch lên cơn. Hồi trước ở trong nhà bong bóng, hắn tranh thủ lúc tôi đang ngủ để cắn tùm lum lên người tôi đã chớ, giờ người ta đang tỉnh táo mà vẫn cắn thành thế này là sao? Bằng tuổi nhau mà hắn lại cầm tinh con chó à?
“Xin lỗi…” Kỷ Thần Phong vội vàng lại gần, hắn xoay mặt tôi qua rồi cẩn thận kiểm tra vết thương, “Tự dưng tôi không khống chế được.”
Không chút e dè, hắn nhẹ nhàng liếm đi vết máu rướm bên khóe môi tôi, giống như hành động liếm láp giữa các loài động vật. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua vết thương, cái ngứa râm ran nhanh chóng lan ra cùng với cảm giác đau nhói.
Người ta đã xin lỗi rồi thì tôi đâu thể nổi nóng được nữa, không lại bị đánh giá là chuyện bé xé ra to…
Cơn giận tích tụ bị liếm phai đi một cách miễn cưỡng, nhưng dù sao, làm sai thì vẫn phải bị cảnh cáo chứ? Nếu không làm sao cún con đi vào nề nếp được.
Tôi lui người lại, tránh khỏi tay hắn, đoạn nói: “Bác sĩ Kỷ phải đối xử với tôi cẩn thận hơn chứ, tôi chưa bao giờ làm cậu chảy máu cả.”
Kỷ Thần Phong quỳ gối trên giường, nghe tôi nói vậy thì ngẩn người: “Ừ, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Trên môi hắn còn dính máu của tôi, nhưng nó nhuốm chẳng đều, trông như thể hắn vừa hôn say đắm một người phụ nữ tô son đỏ chói nào nên mới dính choe choét cả đống hóa chất trên môi.
“Tôi phải về thật rồi.” Đầu ngón tay hắn chạm lên tóc, vành tai, rồi lướt xuống quai hàm tôi, lần này Kỷ Thần Phong không táy máy gì nữa, hắn thu tay về rồi hạ xuống ngay.
Cầm cái áo khoác đặt trên ghế sô pha bên cạnh lên, hắn ngoái đầu nhìn về phía tôi, dặn: “Em ngủ sớm đi.”
Nói rồi, hắn toan bước về phía tôi, nhưng ngay sau đó đã khựng lại, hắn nhìn tôi một lúc rồi khẽ thở dài, quay gót đi ra cửa.
Tôi dán mắt vào cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt, khóe miệng giần giật. Muốn hôn thì hôn đi, thở dài làm cái gì, nãy tôi đâu nói gì gay gắt quá, oan lắm hay sao?
Đợi suốt một hồi mà tôi vẫn chưa nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Vẫn chưa về sao? Không phải… là đang đợi tôi chứ?
Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác khác lạ, như thể bên trong bị nhồi nhét quá nhiều thứ khiến cảm xúc rộn lên một cách bị động. Nhận ra sự quyến luyến của Kỷ Thần Phong, mặc dù cơ thể vẫn mệt nhoài, nhưng phải nói rằng, tôi đang… sướng phát điên lên được.
Thôi, chủ nhân cũng có nghĩa vụ phải an ủi chú cún con hay đeo bám mà.
Tôi chắt lưỡi, dằn cảm giác khó chịu xuống rồi rời giường, sau đó gọi giật Kỷ Thần Phong lại trước khi hắn rời khỏi phòng khách sạn.
“Này…”
Khó chịu quá, tôi có cảm giác như các thớ cơ của mình đang bị kéo căng ra, mỗi bước đi đều khiến bên trong đau nhói, cảm giác bị dị vật xâm nhập vào cơ thể lại lần nữa bùng lên. Dường như nó đã ghi nhớ kỹ càng dáng vẻ của Kỷ Thần Phong, dự rằng cả đời sẽ không bao giờ quên.
Thấy tôi đuổi theo, tư thế đóng cửa lúc ban đầu của Kỷ Thần Phong đã biến thành mở ra.
“Sao thế?”
Tôi nghỉ lấy sức một chút rồi nói: “Khi nào có thời gian, tôi sẽ tới thăm cô, cậu đừng thúc ép bản thân quá.” Tôi thoáng do dự, nhưng vẫn nhắc lại lời đề nghị mà trước đây mình từng đề cập với hắn, “Về chuyện làm việc cho tôi, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật cẩn thận. Với tình hình hiện tại của cô, đâu thể cứ hai, ba ngày lại đến bệnh viện một lần được, có công việc nào được nghỉ phép nhiều như thế đâu? Huống hồ một năm sử dụng thuốc trúng đích tốn những mười mấy vạn tệ, ba mươi vạn đâu đủ cho dì uống trong hai năm, sau này phải làm sao đây?”
Tiền thì chỉ có càng ngày càng không đủ chi tiêu, cho dù nhịn ăn nhịn uống thì trong vòng hai năm, hắn cũng không thể kiếm nổi khoản tiền kếch sù để trả hết năm mươi vạn cho tôi.
Lòng tự trọng của hắn cao như thế, chắc chắn sẽ không vay tiền tôi đến lần thứ ba. Vậy hắn phải làm gì đây? Bán thận, bán máu để báo đáp công ơn của mẹ ư? Nghiêm Thiện Hoa xứng à?
Thấy Kỷ Thần Phong chỉ cau mày chứ không bực tức, tôi thuyết phục tiếp: “Bác sĩ Kỷ, tôi muốn giúp cậu, dưới…” Tôi ngập ngừng, không quen với thân phận mới này, “Dưới thân phận người yêu. Tất nhiên, tôi cũng có thể đưa thẳng tiền cho cậu, hai mươi vạn một năm chẳng là vấn đề gì đối với tôi. Nhưng tôi tôn trọng cậu, biết cậu không muốn nợ tôi quá nhiều, cho nên, đây là cách phù hợp và thỏa đáng nhất mà tôi có thể nghĩ ra.”
Vì vậy, hãy buông bỏ lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của mày xuống, sau đó ngoan ngoãn chấp nhận việc bị cột chặt bên người tao, trở thành dây tơ hồng vàng sống lệ thuộc vào tao đi. Rõ ràng không thể rời xa tao, sao mày cứ muốn chạy nhảy lung tung làm gì?
“Bác sĩ Kỷ, Thần Phong à… Cậu sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi chứ?”
Khi tôi gọi hắn là “Thần Phong”, rõ ràng lông mi hắn đã run lên, vùng ấn đường cũng giãn ra.
“Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Dường như hắn đã nghe lọt lời đề nghị của tôi, “Cảm ơn em.”
Hắn bước tới ôm tôi, không phải là cái ôm giữa những người yêu nhau, mà giống như đang ôm bạn bè hoặc người thân, không hề chứa một chút dục vọng nào.
Tôi dõi theo bóng lưng hắn, cho đến khi dáng hắn khuất hẳn ở cuối hành lang, tôi mới đóng cửa lại.
Kể từ bài phát biểu tốt nghiệp hồi trung học, có lẽ đây là lần thứ hai mà tôi buông lời giả trá, trái với lương tâm mình.
Trong bài phát biểu tốt nghiệp, tôi đã nói với mọi người rằng, ai rồi cũng sẽ có một tương lai rực rỡ, tiền đồ như gấm thêu hoa, nhưng thực tế, tôi biết rõ rằng có những thứ đã ấn vào số mệnh, không thể tự mình thay đổi dễ dàng được.
Tương lai của con trai những quan chức cấp cao và những doanh nhân giàu có đâu thể giống với tương lai của thằng con trai nhà gã thợ xây được, cho dù ở một giai đoạn nào đó chúng nó có bằng vai phải lứa đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Tiền tài quyền thế được tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác, tạo nên tầng lớp giai cấp khó bề vượt qua. “Chỉ cần cố gắng, con cũng có thể trở thành một bậc vĩ nhân” là lời nói dối trá nhất mà người lớn ban tặng cho trẻ nhỏ.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sau khi uống rượu và giải tỏa được ham muốn tình dục, sang ngày hôm sau, mãi đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh, tôi mới thức dậy trong tiếng gõ cửa thúc giục của Trịnh Giải Nguyên.
Đầu đau như búa bổ, khó thở, mình mẩy mệt mỏi là những dấu hiệu của chứng thiếu ngủ mà tôi đã quen.
Tôi sầm mặt mở cửa ra, nhưng chưa kịp chửi thì Trịnh Giải Nguyên đã chen người vào.
“Hôm qua đông người nên tôi không nói, ông biết ai là người đã đưa cho tôi cái con lừa ngu ngốc kia không?”
Thức dậy với tâm trạng cáu bắn nên tôi chỉ thờ ơ trả lời mỗi câu “Không biết” rồi nhét viên nén vào máy pha cà phê, sau đó xoay người bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
“Tôi biết đấy, đệch mẹ liếc mắt một cái là tôi đã nhận ra ngay thằng nào là người viết ra cái đống giẻ rách đó rồi!” Trịnh Giải Nguyen nói tiếp, “Là Thi Hạo, chính là thằng khốn đó. Nó thành tâm quá, sinh nhật năm đéo nào cũng phải làm tôi buồn nôn, bị khùng hay gì?”
Sau nhiều lần gội đầu và để phơi dưới ánh mặt trời, mái tóc đỏ rực của Trịnh Giải Nguyên giờ đây đã phai thành một màu hồng nhẹ, nó chẳng hề phù hợp với hình tượng lưu manh của cậu ta, thậm chí trông còn khá tức cười.
“Người đánh nó vào ba năm trước là tôi, nó về không trả thù tôi thì thôi, đằng này lại đi tặng đồ chơi cho ông. Chẳng lẽ nó hận quá nên đâm ra yêu ông à? Nó quấn ông thế còn gì.” Tôi cố tình chọc cho Trịnh Giải Nguyên buồn nôn.
Quả nhiên, cậu ta lập tức ôm lấy người, rùng mình ghê tởm một cái.
“Ông tào lao vừa thôi!”
Tôi bóp kem đánh răng vào bàn chải, kết quả quên mất vết thương chỗ khóe miệng nên bị đống lông bàn chải chẳng mấy mềm mại kia cọ vào làm đau.
Tôi méo mặt, đưa ngón tay chạm vào vết thương, tâm tình lập tức chùng xuống.
“Ơ? Miệng ông sao đấy?” Trịnh Giải Nguyên đứng dựa vào thành bể mà săm soi tôi, cái tính tọc mạch nhen lên trong mắt, “Tối qua ông đưa cô nào về phòng? Cô này mạnh mẽ thế nhỉ, để lại kí hiệu cho ông luôn cơ à. Ai đấy, tôi biết không? Hot girl hay ngôi sao nào?”
Tôi liếc cậu ta qua hình ảnh phản chiếu trong gương, đáp: “Bác sĩ.”
“Đệt, thiên thần áo trắng à, ngon!”
Mặt mày Trịnh Giải Nguyên sáng quắc lên, cậu ta quẳng luôn chuyện Thi Hạo ra khỏi đầu để tập trung nhờ tôi giắt mối, bảo là cũng muốn quen mấy thiên thần áo trắng xinh đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT