Bỗng dưng Tang Chính Bạch gọi tôi về nhà. Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động liên lạc với tôi kể từ lúc cùng tôi tham dự lễ tang của cụ Thi.

Tôi cứ tưởng tình phụ tử khi có khi không của ông ta bỗng dưng trỗi dậy, cuối cùng cũng chịu nghĩ tới việc duy trì mối quan hệ cha con giữa chúng tôi. Về tới nhà tôi mới biết, hóa ra là ông ta muốn đưa tôi đi dự buổi tiệc rượu liên quan đến công việc kinh doanh. Một công ty công nghệ được Tang Chính Bạch đầu tư từ mấy năm trước đã lên sàn chứng khoán thành công trong năm nay, vì giá cổ phiếu tăng vọt nên họ đặc biệt tổ chức bữa tiệc IPO vào cuối năm để tri ân.

(*)IPO (viết tắt của Initial Public Offering) nghĩa là “Lần đầu tiên phát hành ra công chúng”. Đây là hoạt động của các doanh nghiệp lần đầu tiên mở bán công khai cổ phiếu, hay còn gọi là huy động vốn từ công chúng bằng việc niêm yết cổ phiếu lần đầu tiên trên sàn giao dịch chứng khoán.

Thật ra, mục đích cảm ơn chỉ chiếm từ hai mươi đến ba mươi phần trăm, phần còn lại là để tạo dựng quan hệ và gắn kết tình cảm.

Trên đường đến buổi tiệc, suốt nửa tiếng, hai người chúng tôi không nói với nhau câu nào, mạnh ai làm việc người nấy. Tôi quan sát cảnh vật bên ngoài xe, còn ông ta hạ thì lưng ghế xuống, ngả người chợp mắt ngủ. Khi chỉ còn vài phút nữa là đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, Tang Chính Bạch bất ngờ có một cuộc trao đổi ngắn với tôi.

“Mày chẳng còn bé bỏng gì nữa, tối ngày cứ làm việc lông bông thế kia cũng không hay ho gì cho cam, bản thân đã có kế hoạch gì chưa?”

Tôi sững ra, ngoảnh mặt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh. Trong cabin lờ mờ tối, Tang Chính Bạch vẫn khép mắt, lẳng lặng nằm yên tại chỗ.

“Con làm việc ở chỗ dì rất tốt…”

“Vậy nên mày cứ muốn sống như thế này mãi phải không?” Tang Chính Bạch ngắt lời tôi rồi chậm rãi mở mắt, ánh mắt ông ta tựa như một lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào tôi một cách lạnh lùng.

Tôi cụp mắt xuống, vì không biết câu trả lời nào mới khiến ông ta hài lòng nên thẳng thừng không đáp.

Có lẽ Tang Chính Bạch cho rằng tôi đang ngầm thừa nhận, giọng ông ta trở nên nghiêm nghị, mang theo vẻ tức giận vì nói mãi mà vẫn như nước đổ lá khoai: “Sắp 26 rồi, công danh sự nghiệp chưa tới đâu, tình cảm cũng không có, cả ngày cứ đàn đúm với đám người mẫu ở công ty dì mày, trông có ra thể thống gì không? Hồi bằng tuổi mày, bố đã kết hôn với mẹ mày rồi, có công ty riêng, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành công. Mày xem lại bản thân mày đi?”

Nhìn lại bản thân mình, suốt ngày gây rắc rối, không cầu tiến, không có mối quan hệ yêu đương nào tồn tại lâu dài, cũng chẳng thể lấy đó làm động lực phấn đấu cho sự nghiệp, 26 tuổi mà vẫn như một đứa trẻ to xác, chuyện gì cũng cần người ta chăm lo cho, đúng là một thằng vô tích sự hết đường cứu chữa.

Cho dù ông ta không nói thì tôi cũng hiểu rõ bản thân mình.

“Con xin lỗi vì đã làm bố thất vọng.” Tôi trầm giọng nói.

Tang Chính Bạch như đang “ném đá ao bèo”, do không trút bỏ được cơn tức giận nên cứ nhìn tôi chằm chằm suốt một hồi lâu, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi kết luận một cách ngắn gọn.

“Tháng sau đến công ty làm việc đi, bố sắp xếp cho mày một vị trí ở phòng đầu tư rồi. Phòng ban trên đấy có bộ phận đối ngoại, có thể tích lũy các mạng lưới quan hệ, cũng là một cách tốt để rèn luyện kỹ năng giao tiếp cho mày.”

Tim tôi đập thình thịch, trợn mắt nhìn ông ta với vẻ không dám tin: “Bố cho con… vào công ty ư?”

Khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, Tang Chính Bạch cũng có ý định để tôi gia nhập công ty. Nhưng do hồi đó tôi còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nên chưa có vị trí nào phù hợp, vì vậy, ông ta yêu cầu tôi phải bắt đầu làm từ bộ phận thấp nhất, dựa vào bản thân mà dốc sức làm việc, từng bước leo lên ban quản lý.

Lúc đó tôi không biết bản thể của mình chỉ là con “mèo rừng”, một lòng cho rằng bản thân chính là đứa con trai độc nhất của Tang Chính Bạch, là Thái tử con vợ cả của đế quốc nhà họ Tang, với thân phận cao quý này, làm sao mà tôi có thể làm cấp dưới của lũ dân đen cho được?

Nỗi bất mãn dồn nén trong lòng suốt bấy lâu nay khiến tôi cảm thấy Tang Chính Bạch không coi trọng mình một chút nào, ông ta không có dự định đào tạo tôi trở thành người thừa kế. Tôi nói dăm ba câu, làm ầm lên với ông ta rồi dọn ra khỏi nhà, mọi chuyện kết thúc ở đây.

Về sau… Tôi biết được thân thế thật của mình, cộng thêm cả chuyện ẩu đả với Thi Hạo khiến tôi càng sợ bị Tang Chính Bạch bắt thóp, tôi không dám ngạo mạn nữa mà suốt ngày ở ru rú trong nhà. Nếu tâm trạng tốt, tôi sẽ lượn lờ đến Ngải Lệ Á rồi gọi Hứa Tịch đi ăn, còn nếu tâm trạng xấu, tôi sẽ bảo A Dao báo cáo vị trí của Kỷ Thần Phong rồi lén lút đến thưởng thức dáng vẻ sa sút của hắn. Từ ấy đến giờ, vậy mà đã được ba năm.

“Mày là con trai bố, dù mày có tệ hại đến mấy đi chăng nữa thì về sau gia nghiệp khổng lồ này vẫn sẽ được giao lại cho mày.” Tang Chính Bạch chỉnh lưng ghế thẳng lên, ông ta sửa sang lại vạt áo vốn chẳng hề xốc xếch, đoạn nói: “Lần này đừng để bố phải thất vọng.”

Khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, sự phấn chấn và hào hứng đã lấn át cảm giác không vui khi ở chung với Tang Chính Bạch. Ông ta cho tôi gia nhập công ty, muốn bồi dưỡng tôi trở thành người kế nhiệm, vài năm nữa, tôi sẽ làm chủ Tập đoàn nhà họ Tang mà không ai có thể phản đối.

Đến lúc đó… cho dù bí mật có thật sự bị bại lộ, thì những người này có thể làm gì tôi?

Huống chi Nghiêm Thiện Hoa cũng chẳng chống đỡ được lâu như thế, tối đa là ba năm, bí mật này sẽ được chôn xuống Hoàng Tuyền cùng bà ta. Chỉ cần ba năm, mọi thứ khiến tôi phiền lòng, làm tôi không thể chợp mắt lúc ban đêm sẽ đều biến mất. Kỷ Thần Phong sẽ trở về cái cống của hắn, còn tôi sẽ tiếp tục tận hưởng cuộc sống tốt đẹp của mình, hưởng thụ vinh hoa, không còn bất cứ liên hệ nào với hắn.

Quá hoàn hảo.

“Bố cứ tin tưởng ở con,” Tôi vội cam đoan với Tang Chính Bạch, “Con sẽ không để bố phải thất vọng thêm một lần nào nữa.”

Sẽ không để ông ta phải thất vọng thêm một lần nào nữa. Đây là lời nói thật lòng một trăm phần trăm, quả thực tôi đã dự tính như thế, chỉ không ngờ thử thách lại đến nhanh thế này.

“Hôn nhân thương mại” là chuyện hết sức bình thường trong giới tài phiệt, môn đăng hộ đối mới có thể đem lại nhiều lợi ích, hai bên cân sức tạo thành liên minh bền chặt không thể phá vỡ. Đương nhiên, hai bên có tình cảm với nhau hay không hoặc hôn nhân có thể duy trì được hay không lại là một chuyện khác. Một khi đã liên quan đến quyền lợi, thì những thứ duy tâm như tình yêu sẽ chẳng còn quá quan trọng nữa.

(*) Chủ nghĩa duy tâm là trường phái triết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tinh thần và thuộc về ý thức.

Tang Chính Bạch vừa giới thiệu tôi với Cố Dĩnh — cô con gái út của người đứng đầu hãng rượu nhà họ Cố là tôi đã hiểu ngay ra mọi chuyện.

Bảo sao ông ta lại đưa tôi đến đây với thái độ khác thường như thế, ban nãy ở trên xe còn dốc cho tôi cả đống “bùa mê thuốc lú”, hóa ra ăn tiệc uống rượu là giả, còn hẹn hò xem mắt mới là thật.

(*) Bùa mê thuốc lú (gốc 迷魂汤: ví lời nói hay hành vi làm mê hoặc lòng người)

“Bố có chuyện cần bàn với chú Cố của con, Cố Dĩnh nhỏ hơn con một tuổi, con làm anh, tối nay phải chăm sóc thật tốt cho em nó đấy, có biết chưa?” Tang Chính Bạch quan tâm dặn dò.

Cho dù trong lòng không muốn thì cũng chẳng thể tỏ rõ ra mặt, tôi đành gật đầu, đồng ý.

Sau khi Tang Chính Bạch và cha của Cố Dĩnh rời đi, trong góc chỉ còn lại mỗi tôi và Cố Dĩnh đứng, bầu không khí tạm thời trở nên khó xử.

Dáng người Cố Dĩnh mảnh khảnh, vì đi giày cao gót nên trông cô ấy cao tầm mét bảy, đường nét ngũ quan khác hẳn so với vẻ xinh đẹp, già dặn của Hứa Tịch, cũng không phải kiểu hoạt bát, dễ thương giống Monica. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài suôn thẳng được vén gọn sau tai, để lộ ra đôi hoa tai tua rua đính kim cương lấp lánh, trông rất đỗi thanh lịch, hòa nhã.

Ngay cả khi tôi còn cặp kè cùng phụ nữ, cô ấy cũng không phải tuýp người hướng đến của tôi.

“Anh không cần phải căng thẳng, hôm nay mới là ngày đầu chúng ta quen nhau, chưa bị ép đi kết hôn ngay đâu.” Cố Dĩnh nhấc hai ly sâm panh từ khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy ly sâm panh, nhấp một ngụm để che giấu sự lo lắng của bản thân.

“Anh có đang hẹn hò với ai không? Ý tôi là, đối tượng qua lại mà bố anh không hề hay biết ấy.”

Ly sâm panh thoáng chững lại khi đang nghiêng ở một góc gần chín mươi độ, cổ họng cũng không nuốt nổi ngụm rượu nào nữa. Một lát sau, tôi đặt ly rượu xuống như thể không có chuyện gì xảy ra, cười xòa nói: “Chẳng phải… nói xoáy vào vấn đề riêng tư như vậy với một người đàn ông chưa quen biết được đầy mười phút là quá bất lịch sự hay sao?“

“Sớm muộn gì chúng ta cũng đề cập đến chuyện này mà?” Cố Dĩnh thờ ơ nhún vai, “Nếu anh cảm thấy lo lắng thì cũng không sao cả, tôi sẽ ngửa bài trước vậy. Tôi có người yêu rồi, chúng tôi đã ở bên nhau suốt nhiều năm, nhưng vì gia cảnh bình thường nên anh ấy không được người nhà tôi chấp nhận. Tôi đã thử chống cự, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, vậy nên tôi xuất hiện ở đây.”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một phụ nữ như này, không nói về sở thích, mà kể về lịch sử tình trường của mình trước.

“Tôi xin lỗi.” Tôi an ủi một cách qua loa.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không cần xin lỗi. Với lại chúng tôi không chia tay, anh ấy biết chuyện tôi đi xem mắt để tìm kiếm một người đàn ông… có thể chấp nhận mọi mặt của tôi.”

Tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nhanh chóng bắt được trọng tâm câu chuyện, tôi hỏi với vẻ lạ lùng: “Chẳng lẽ cô đang tìm kiếm một người có hoàn cảnh tương tự với cô… để hợp tác ư?”

Cố Dĩnh lắc ly rượu sâm panh trong tay, cười đáp: “Chắc anh thấy tôi điên lắm nhỉ? Nhưng anh thấy đấy, chuyện này trăm lợi mà chẳng có hại. Bằng cách giả vờ hẹn hò, chúng ta có thể đánh lừa cha mẹ hai bên để họ thôi bắt ép chúng ta gặp gỡ với những người đàn ông, phụ nữ tứ xứ xa lạ, đã thế còn có thể lấy cớ hẹn hò để ở bên người yêu. Tuyệt thật.”

Tôi cau mày: “E rằng mấy tháng nữa họ sẽ lên kế hoạch tổ chức tiệc đính hôn cho chúng ta.”

“Thì đính hôn thôi, sợ gì chứ? Đâu phải muốn chúng ta kết hôn ngay.” Cố Dĩnh nói, “Hai nhà thiết lập quan hệ thông gia, họ nhận được lợi ích họ muốn, còn chúng ta thì có được tự do, đáp ứng nhu cầu mỗi bên, không ai thiệt thòi.”

Tôi cứ tưởng cô ấy là một tiểu thư bảo thủ, không ngờ lại chịu chơi như vậy.

“Cô đính hôn với tôi, người yêu cô… không tức giận à?”

Vừa đề cập đến đối phương, thái độ của Cố Dĩnh đã dịu đi ngay lập tức, cô thở dài: “So với việc tôi đính hôn cùng người khác thì anh ấy không chịu đựng được chuyện chia tay với tôi hơn. Đây là thế giới hiện thực chứ không phải truyện cổ tích, tôi không thể buông bỏ mọi thứ để đi theo anh ấy được, bởi vậy, anh ấy buộc phải thỏa hiệp. Người nào yêu nhiều hơn… thì người đấy sẽ thiệt thòi hơn.”

Đề nghị của cô ấy có một sức cám dỗ nhất định đối với tôi. Khó khăn lắm Tang Chính Bạch mới chịu ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nếu có thể “qua lại” thuận lợi với Cố Dĩnh, bắt lấy tài nguyên của nhà họ Cố, chắc chắn ông ta sẽ càng coi trọng tôi hơn.

Hơn nữa… Tôi vẫn cần một lớp bình phong, một “mặt tiền” che chắn, nếu Nghiêm Thiện Hoa không chết trong vòng ba năm, chẳng lẽ tôi lại không quen bạn gái suốt chừng ấy thời gian chỉ vì Kỷ Thần Phong ư? Chẳng hợp lý gì cả. Cho dù Tang Chính Bạch không hay biết gì về sự tồn tại của Kỷ Thần Phong thì cũng sẽ quay sang nghi ngờ rằng cơ thể tôi có vấn đề.

“Tôi không có người yêu.” Tôi bày ra vẻ mặt cà lơ, nụ cười dần trở nên lười biếng, nói, “Nhưng tôi cũng khao khát tự do giống cô. Tôi cảm thấy rất hứng thú với lời đề nghị này, lòng can đảm và sự khôn ngoan của cô đúng là khiến tôi phải nhìn bằng một cặp mắt khác đấy, chúng ta có thể thử hợp tác xem sao.”

Đôi hoa tai tua rua đính kim cương của Cố Dĩnh đung đưa nhẹ nhàng, cô nâng chén, vẻ vui mừng trên gương mặt khó mà giấu được: “Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này, thật hân hạnh khi được nói chuyện cùng anh. Hợp tác vui vẻ nhé, anh Tang.”

“Hợp tác vui vẻ, cô Cố.” Nói rồi, tôi nâng ly, chạm cốc cùng cô ấy.

Mặc dù Tang Chính Bạch đã dặn tôi phải chăm sóc cho Cố Dĩnh, nhưng hội trường lớn thế này, Cố Dĩnh cũng đâu phải một đứa trẻ mới lên ba, sao cô ấy chịu bám rịt lấy tôi suốt được?

Sau khi đạt được thỏa thuận bằng miệng, giữa chừng, cô ấy vui vẻ đi tìm người quen để nói chuyện. Thừa dịp chưa bị Tang Chính Bạch phát hiện, tôi cũng nhanh chóng lỉnh ra ngoài sân thượng để hóng gió và tìm nơi yên tĩnh.

Dạo này, càng lúc tôi càng uống nhiều rượu hơn, việc cai rượu xem như thất bại nên tâm lý có hơi chộn rộn không yên, mà đã không cai được rượu thì thế nào tôi cũng phải bỏ được thuốc lá, bởi vậy mà trong khoảng thời gian này, hiếm khi tôi mới động vào thuốc lá điện tử. Nhưng cai nghiện là cả một quá trình dài, vậy nên mỗi khi buồn miệng, tôi sẽ lấy kẹo cao su ra nhai.

Hít thở bầu không khí lành lạnh, tôi đang thổi kẹo cao su, chơi điện thoại trên sân thượng nhá nhem thì Kỷ Thần Phong nhắn tin đến.

【Giờ tiện nghe máy không? 】

Đã suy nghĩ thông suốt rồi đấy à?

Thật ra bây giờ không tiện lắm nhưng tôi vẫn gọi điện cho hắn.

Vì đang cầm điện thoại nên Kỷ Thần Phong bắt máy rất nhanh.

“Hôm nay trời lạnh quá.” Tôi nói.

Tuy lạnh nhưng bầu trời vẫn rất thoáng đãng, trời nhiều sao một cách khác thường, chắc hẳn ngày mai cũng sẽ là một ngày buốt giá.

“Em đang ở ngoài à?” Kỷ Thần Phong hỏi, có lẽ vì nhận ra sự thiếu lưu loát trong lời nói của tôi vì miệng lưỡi bị đông cứng.

“Ừm.” Tôi sụt sịt trả lời, “Đang đi dự tiệc chiêu đãi với bố tôi.”

Chúng tôi tán gẫu với nhau một cách tùy ý, đề cập tới tin tức báo chí dạo gần đây, kể chuyện về hai con mèo con, rồi nói đến bệnh tình của Nghiêm Thiện Hoa, mãi đến tận khi tôi hắt hơi, Kỷ Thần Phong mới giục tôi vào nhà.

“Biết rồi.” Đúng là rét đến mức không thể chịu nổi, vừa cầm điện thoại, tôi vừa kéo cánh cửa kính dày nặng dẫn từ sân thượng vào bên trong.

“Tang Niệm, tôi đã xem xét kỹ lời đề nghị của em rồi.”

Tôi thoáng khựng lại, hít thở nhẹ nhàng, không thúc giục hay ngắt lời hắn.

“Tôi sẽ làm việc cho em, chăm sóc mèo con, chăm sóc Tiểu Thảo. Sau đó… nếu em cho phép, tôi muốn làm thêm một công việc khác nữa.”

Tôi siết chặt ngón tay, lẳng lặng nhếch mép, cuối cùng kế hoạch cũng thành công rồi, lại là một tin tốt lành khác trong đêm nay.

“Việc gì?”

Giậm bước đôi giày da trên tấm thảm trải sàn dày dặn, tôi trở lại sảnh tiệc hào nhoáng, cơ thể ấm lên một cách nhanh chóng. Có vẻ Cố Dĩnh đã trò chuyện xong với bạn bè, vừa thấy tôi quay lại, cô ấy liền bước về phía tôi.

“Chăm sóc em. Tôi sẽ… đối xử với em cẩn thận như với một con vật nhỏ.” Hắn hỏi, “Có thể để tôi chăm sóc cho em không?”

Tấm thảm dưới chân như biến thành một đám mây bồng bềnh khiến tôi nảy sinh cảm giác mình đang dần mất đi trọng lực, cơ thể thoáng bay lên rồi lại thoáng rơi dần.

Nếu hỏi rằng, liệu có khoảnh khắc nào trong mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong khiến tôi cảm thấy hổ thẹn hay chưa, thì đây chính là thời điểm đó. Nhưng cảm giác “hổ thẹn” này thực sự chẳng đáng là bao, thậm chí nó còn ít ỏi hơn cả kiến thức của tôi về thuyết dây vũ trụ. Chỉ trong nháy mắt, nó đã biến mất khỏi thế giới của tôi.

Hắn trao tấm chân tình thì tôi cũng mang thân thể và tiền bạc của bản thân ra đáp trả, có nợ nần gì nhau đâu? Hắn nhẹ dạ như thế, cho dù không phải tôi thì cũng sẽ bị người khác lừa dối mà thôi. Bị tôi gạt gẫm nhưng tốt xấu gì hắn cũng vẫn được ăn ngon uống ngọt, không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì, bị người khác lừa thì hắn có được vui vẻ như thế này không?

“Ngày mai đến làm việc nhé, bác sĩ Kỷ.” Cố Dĩnh chỉ còn cách tôi vài mét, tôi kiếm cớ, nói bằng giọng điệu bình thường, bảo với Kỷ Thần Phong ở đầu máy bên kia, “Bên tôi có chút chuyện, tôi cúp máy trước đây.”

“Từ đằng xa đã thấy anh vừa nói chuyện điện thoại vừa cười đến là ngọt, tôi cứ tưởng anh đang tán gẫu với cô nào cơ đấy, hóa ra chỉ là bác sĩ thôi à?” Tôi vừa ngắt điện thoại thì Cố Dĩnh bước đến. Rõ ràng cô ấy đã nghe thấy cách xưng hô mà tôi dành cho Kỷ Thần Phong.

“Cô nhìn nhầm rồi.” Tôi phủ nhận một cách thẳng thừng, khóe miệng chùng xuống.

Buổi tiệc kết thúc, Tang Chính Bạch đưa tôi trở về nơi ở, đương nhiên khi ngồi trên xe còn hỏi về tình hình giữa tôi và Cố Dĩnh.

“Tốt lắm ạ,” Tôi đáp, “Bố không phải lo, con sẽ cư xử hòa thuận với cô ấy.”

Tang Chính Bạch vỗ vào tay vịn ghế, cười khà thỏa mãn: “Thế mới là con trai ngoan của ta.”

7/5/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play