*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm này rồi mà vẫn còn muốn hỏi ý kiến của người khác là sao?
Cho đối phương lựa chọn rồi tỏ ra tức giận nếu bị từ chối, nói thế thì khác nào đã loại ngay đáp án “không” từ vòng gửi xe? Ma lanh gớm.
Mặc dù hắn cũng chẳng biết rằng tôi vốn không có quyền lựa chọn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui…tôi vẫn cáu tiết lắm. Nếu đã muốn đột phá ranh giới cuối cùng, hắn cũng nên chổng mông rồi cầu xin tôi “chăm sóc” cho chứ?
Tuy không có hứng thú với cơ thể đàn ông lắm, nhưng nếu bảo hắn quay người lại rồi nằm sấp xuống đây, biết đâu tôi lại tưởng tượng ra hắn là một người phụ nữ đô con rồi cố nhịn mà gieo hạt giống xuống mảnh đất hoang này, để hắn thấm đẫm mùi hương của tôi, ghi dấu tên tôi từ trong ra ngoài, từ cơ thể đến trái tim, chẳng phải đây là hướng đi bình thường của mối quan hệ giữa hai chúng tôi sao?
Chứ không phải như bây giờ… như bây giờ…
“Chưa chuẩn bị gì cả, có… vội quá không?” Tôi nở nụ cười khô khốc, chống cùi chỏ gượng dậy, cố gắng mặc cả với Kỷ Thần Phong, “Không thì làm như lần trước nhé?”
Kỷ Thần Phong khom lưng lại gần, hắn đặt tay lên ngực tôi, nhanh nhẹn cởi cúc áo sơ mi ra bằng những ngón tay mảnh khảnh như thể không nghe thấy tôi nói gì cả.
Trông thì điềm đạm, nhưng thực ra vẫn không cưỡng lại được ham muốn.
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy lúng túng khi phải đối diện với khía cạnh xa lạ của một Kỷ Thần Phong mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi đè tay hắn lại, dùng sức đẩy hắn ra xa một chút. Khi đôi con ngươi đen kịt của hắn nhìn sang, tôi vội vàng giải thích.
“Tôi… Tôi đi tắm đã.”
Vẻ băng giá trong mắt hắn bỗng tan thành làn hơi dày đặc, hắn rề rà, trầm giọng đáp “ừm” một tiếng rồi hôn lên khóe môi tôi, lúc này mới chịu lùi ra sau.
Đóng cửa phòng tắm lại, tôi tựa lưng lên ván cửa mà ngồi trượt xuống đất, vừa xoa khuôn mặt nóng bừng, tôi vừa bồn chồn túm tóc.
Tuy trước đây từng tưởng tượng ra chuyện “thí thân cho cọp”, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự nghĩ đến việc sẽ dâng hiến cơ thể mình cho thú hoang.
Thế này là quá đáng lắm rồi đấy. Mọi hành vi “xâm nhập” đồng tính, dù là “làm” bên ngoài hay “làm” bên trong thì cũng đều quá quắt cả. Hôn đã là giới hạn của tôi rồi thì những thứ khác càng nằm ngoài phạm vi cân nhắc.
Đây là lần đầu tiên tôi suy ngẫm về việc liệu thao túng tình cảm của Kỷ Thần Phong có phải là sai lầm hay không, chung quy, hắn trao tình cảm của mình đi cũng chỉ vì muốn lấy được thứ hắn cần ở tôi. Nếu tôi không cho được, tình cảm của hắn sẽ phai nhạt dần, rồi cuối cùng sẽ chửi rủa và rời khỏi tôi như những người phụ nữ kia.
Nhưng cứ thế thì chẳng phải tôi sẽ rơi vào tình cảnh “tiến thoái lưỡng nan” hay sao? Cho dù không muốn, nhưng để tránh cho “khôn ba năm dại một giờ”, tôi buộc mình phải cho đi.
Nếu không nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ Kỷ Thần Phong sẽ nảy sinh nghi ngờ. Tôi đứng dậy, cởi quần áo rồi bước vào buồng tắm đứng, bắt đầu khoảng thời gian kì cọ dài nhất trong cuộc đời mình.
Hay cứ uống rượu rồi giả vờ bất tỉnh? Dù thích đàn ông đến mấy thì cũng không thể có hứng thú với một “xác chết” đúng không?
Hay… hy sinh miệng một chút? Đăm đăm quan sát mình trong gương, tôi liếc nhìn đôi môi trông có vẻ hồng hào hơn vì mới tắm xong của mình.
Tôi sực nghĩ, có thể xem đây là một cách giải quyết.
Câu Tiễn nhịn nhục suốt ba năm mới giành được sự tin tưởng của vua Ngô, phải nằm gai nếm mật, dốc sức chịu đựng khốn khổ mãi mới làm nên nghiệp bá vương. Câu Tiễn còn liếm được mật đắng để khích lệ bản thân, tôi liếm mỗi kẹo mút thôi thì có sá gì?
Tôi cuộn tròn ngón tay lại, lề mề không thể xuống tay, như thể tay cầm cửa vừa bị lửa hơ qua nên vẫn còn nóng ran. Hít một hơi thật sâu, tôi mở giật cửa ra, hỏi bằng một giọng tự nhiên: “Bác sĩ Kỷ, cậu muốn tắm không?”
Kỷ Thần Phong đang đứng trước cửa sổ sát trần, nghe thấy giọng tôi, hắn xoay người lại, nhìn tôi suốt một lúc mà không nói gì, sau đó mới tiến về phía tôi.
Hắn càng tới gần, tim tôi đập càng nhanh, tôi áp lưng vào cửa, trốn tránh ánh mắt của hắn, không rõ vì sao mà ngay cả việc đối diện với Kỷ Thần Phong tôi cũng không làm được.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng trước mặt tôi.
“Sấy khô tóc đi, cẩn thận kẻo cảm.”
Đầu ngón tay hắn vân vê trên đuôi tóc tôi, mùi thuốc lá thoang thoảng qua xoang mũi. Nói xong, Kỷ Thần Phong lướt qua tôi, vào phòng tắm.
Tôi sờ lên mái tóc đang nhỏ nước của mình rồi chạm xuống vị trí trái tim, vừa nãy chỗ này… ngứa quá. Tim và tóc như có hệ thần kinh đồng điệu với nhau, rõ ràng tóc mới là thứ bị chạm vào, nhưng sao mỏm tim lại như bị Kỷ Thần Phong dùng ngón tay cào gãi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.Theo hắn trở vào phòng tắm, tôi vừa lấy máy sấy tóc, vừa quan sát hắn qua gương.
Cơ thể với những đường nét cơ bắp săn chắc phơi ra trước mặt, không phải kiểu phổng phao quá mức, cũng không phải kiểu mỏng manh dễ mất, mọi thứ đều vừa phải, hoàn mỹ như một pho tượng cẩm thạch thời Hy Lạp cổ.
Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng cơ thể của Kỷ Thần Phong dưới một không gian đầy đủ ánh sáng. Có thể nói rằng, cơ thể này rất dễ gây ra cảm giác tự ti cho những người cùng giới, nhưng cũng dễ dàng nhận được sự tán thưởng của những người đồng tính.
Sau khi Kỷ Thần Phong tiến vào buồng tắm đứng, chẳng mấy mà tiếng nước chảy đã vang lên.
Tôi đặt máy sấy tóc xuống, nhìn bản thân trong gương. Nhẩm thầm câu “nằm gai nếm mật”, tôi liếm môi, cởi tấm áo choàng tắm vừa mặc lên người không lâu ra rồi bước tới trước cửa buồng tắm đứng, nắm chặt lấy tay cầm kim loại và nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ.
“Bác sĩ Kỷ, tôi vào được không?”
Tiếng nước vẫn vang lên không ngừng, sự chênh lệch về nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài tạo thành một lượng hơi nước lớn, nó phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi phải nheo mắt lại
Không đợi Kỷ Thần Phong trả lời, tôi đã muộn màng nhớ ra chuyện hắn sẽ tháo phần bên ngoài của ốc tai điện tử ra khi đi tắm, đương nhiên bây giờ không thể nghe thấy tiếng tôi rồi.
Tôi đẩy cửa cho hé ra thêm một chút nữa, cho dù hắn không nghe thấy gì thì tôi cũng vẫn làm vậy.
“Bác sĩ Kỷ, tôi vào…” Chưa kịp nói hết, một bàn tay ướt rượt đã vươn ra từ trong buồng tắm đứng phủ đầy sương mù, nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo mạnh tôi vào.
Trong làn hơi nước khổng lồ khiến người ta cảm thấy khó thở, nước tuôn xuống từ vòi hoa sen, hòa cùng nụ hôn của Kỷ Thần Phong mà rơi trên da thịt tôi.
“Tôi tưởng em không muốn…”
Tôi chống tay trên vách ngăn kính mờ, ngón tay liên tục duỗi ra rồi cuộn chặt lại, để lại dấu tay giãy giụa trên mặt kính phủ đầy hơi nước.
Tôi không kìm nổi giọng mà suýt bật lên thành tiếng, nhưng sau đó vẫn gắng gượng, cố nuốt trở vào, cho dù Kỷ Thần Phong không thể nghe thấy gì.
Chết tiệt, sao lại thế này?
Vì tai Kỷ Thần Phong không nghe được nên căn bản tôi không thể nói cho hắn biết ý muốn thực sự của mình. Tất nhiên tôi có thể dùng vũ lực để thoát ra, nhưng nếu thế, chẳng phải mọi việc sẽ đi tong ư?
Chết tiệt… Mẹ nhà nó nữa… ***…
Chuyện này chưa từng xảy ra trong cuộc đời của tôi, xuyên suốt quãng thời gian này, tôi chỉ biết âm thầm chửi rủa. Tôi trách Nghiêm Thiện Hoa, trách bà vì không chăm sóc tốt cho Kỷ Thần Phong, khiến hắn trở thành một thằng vô dụng bị điếc; tôi chửi Lư Tuế, chửi cậu ta vì tội dìu tôi về phòng rồi để cho Kỷ Thần Phong bắt gặp; cũng chửi cả Trịnh Giải Nguyên lẫn phòng tắm khách sạn của nhà cậu ta vì khả năng thông gió quá tệ, và nước quá nóng, quả thực… quả thức sắp làm phỏng chết tôi rồi!
Khó lắm tôi mới đẩy được cửa kính buồng tắm cho hở ra một khe nhỏ để không khí lùa vào lưu thông, nhưng có vẻ Kỷ Thần Phong đã hiểu nhầm, hắn dùng một tay choàng lấy eo tôi, tay còn lại nắm lấy tay cầm cửa kim loại, đóng kín không gian nhỏ hẹp lại.
Dòng nước cuốn đi mồ hôi lẫn thể lực của tôi.
Tôi nghi mình đang bị thiếu oxy, vì người ngợm chẳng còn chút sức lực nào nên cứ oặt ẹo ngã quỳ xuống đất.
Kỷ Thần Phong ôm eo rồi xoay mặt tôi lại, hắn hôn tôi trong khi tiếng nước chảy vẫn vang lên không ngừng, chiếm lấy những hơi thở mỏng manh từ cơ quan hô hấp. Bỗng dưng, tôi cảm thấy choáng váng hơn, lông mi, ngón tay, eo, ngay đến đầu gối đều run lẩy bẩy.
Không được rồi, chết mất…
Do say rượu và thiếu oxy mà ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, dường như tôi đang trải qua một giấc mộng rất mệt mỏi. Tôi mơ thấy mình đang leo lên một ngọn núi tuyết mà chưa ai chinh phục được. Tôi trèo lên một mạch, đạp dưới chân là sông băng tuyết phủ. Khi thân thể chạm đến cực hạn, mọi khớp xương đều trở nên đau đớn, cả thắt lưng lẫn chân đều nhức mỏi, và càng khó khăn hơn để trái tim tôi có thể gánh vác được chuyến đi bôn ba vất vả này.
Đã vượt qua một nửa chặng đường rồi, ngoại trừ tiếp tục thì chẳng còn cách nào để kết thúc. Vì vậy, tôi chỉ đành kéo lê tấm thân mệt mỏi, vừa chửi thể, vừa lết từng bước, từng bước một lên đỉnh núi.
“Sao lại phải lớn như thế này? Sao không thể nhỏ như những ngọn núi khác hả?” Hỏi núi, nhưng không nhận được câu trả lời nào.
Tôi có cảm giác như mình có thể ói ra bất cứ lúc nào, bụng rất khó chịu, và tim tôi như muốn nổ tung, tới đây thôi, làm ơn…
Không ai nghe thấy lời khẩn cầu thầm lặng trong lòng tôi.
Cố kìm giọng, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng gắng gượng được nữa mà bắt đầu sụp đổ rồi xin tha.
Tôi khẩn cầu vị Thần Núi tuyết hãy mau chóng kết thúc thử thách này.
Thế nhưng, sau khi thành khẩn van xin hồi lâu và nhận ra điều này là hoàn toàn vô ích, tôi lại bắt đầu chửi bới loạn xạ.
Cái số chết toi này, Ông Trời khốn kiếp, sao lại bắt tôi chịu đựng sự giày vò này chứ? Chẳng lẽ khi chứng kiến cảnh tượng tôi chật vật tủi hổ, mất sạch oai nghiêm của bản thân như thế này, các người thấy sung sướng lắm hay sao?
Thần linh chỉ toàn ban xuống bão táp cuồng phong mà chẳng màng quan tâm đến sự sống chết của người leo núi.
Thần linh là một gã điếc không nghe thấy âm thanh chốn phàm trần.
Cuối cùng, khi tôi bủn rủn khuỵu rạp trên đỉnh núi, một niềm khoái cảm lớn lao mà cuồng loạn bỗng ập đến với tôi, khiến tôi không nhịn được mà uốn cong cơ thể để hòa mình với ngọn núi phủ đầy tuyết này một cách hoàn hảo hơn.
Lúc đầu tôi chỉ biết chửi thề, thắc mặc tại sao lại có người thích kiểu vận động này, nhưng bây giờ tôi đã lờ mờ hiểu được.
Gió tuyết dịu dàng như nụ hôn của người tình, liếm đi những giọt nước mắt kích động trên khuôn mặt tôi.
Từng tấc da thịt, từng dải cốt xương theo gió mà hóa thành bột mịn, không bao giờ tìm lại được bản thể.
Dường như tôi đã… bất tỉnh trong một thời gian ngắn.
Trước mặt tối sầm lại, đến khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở trên giường.
Kỷ Thần Phong ngồi trên mép giường, hắn đã đeo lại ốc tai điện tử và cũng mặc xong quần áo, hắn nhìn tôi với vẻ lo lắng: “Em khỏe không?”
Hiểu thì hiểu, nhưng tôi vẫn thấy buồn nôn… Cảm giác như ruột gan đã nát bét cả rồi.
Mu bàn tay hắn khẽ khàng mơn trớn trên gò má tôi, Kỷ Thần Phong hỏi lại: “Muốn uống chút nước không em?”
Tôi đưa cánh tay mềm oặt lên, một giây trước còn tưởng mình sẽ mắng hắn. Nhưng vừa mở miệng lại trở thành những lời nói yếu ớt, mềm mại, không có sức răn đe.
“Bác sĩ Kỷ, tôi có thế nào thì cậu vẫn thích đúng không?” Ôm choàng lấy cổ Kỷ Thần Phong, tôi vặn hỏi trong cơn say mơ màng, “Dù tốt hay xấu thì cũng vẫn thích à?”
Kỷ Thần Phong nhu mì, cứ để mặc cho tôi víu mình xuống. Hắn cúi đầu hôn lên môi tôi, rồi khẽ phát ra một tiếng “ừm” đầy yêu chiều từ trong cổ họng.
Vỗ về xong, hắn cho tôi uống chút nước để bổ sung lại lượng dịch cơ thể đã thất thoát rồi nằm xuống bên cạnh tôi. Nhưng trông hắn không có vẻ gì là sẽ ngủ lại.
Nằm ở tư thế nào cũng không thấy thoải mái, tôi chỉ đành nằm sấp xuống giường, tì mặt vào hai tay.
Vì đang buồn ngủ nên mắt tôi cứ híp tịt lại, tôi trò chuyện với Kỷ Thần Phong một cách miễn cưỡng, giọng lơ mơ: “…Mèo của tôi vẫn sống chứ?”
“Ừ.” Kỷ Thần Phong nghí ngoáy nghịch tóc tôi, “Tìm được một con mèo mẹ vừa đẻ làm vú em cho hai đứa rồi, giờ đã lớn hơn rất nhiều…”
“Vậy thì tốt…”
“Cho dù không phải con ruột thì vẫn chăm chút rất cẩn thận.”
Tôi cười cười: “Dù sao cũng là ‘mẹ’ mà.”
“Ừm, bản năng làm mẹ khiến nó… chấp nhận con của người khác.” Đầu ngón tay dừng lại, một lúc lâu sau, giọng Kỷ Thần Phong lại vang lên, hắn nói với vẻ không chắc chắn, “Tang Niệm, hình như tôi… không phải con của mẹ mình.”
Cơn buồn ngủ biến phăng đi trong tích tắc, máu trong cơ thể tôi như đông lại. Môi tôi giật giật, đến ngẩng đầu còn không sao làm được, chứ đừng nói tới chuyện vận động trí não để phân tích tình hình hiện tại.
3/4/2022
__
Chưa làm đến bước cuối đâu, cọ cọ bằng đùi thôi.