Cô người làm không còn cách nào khác, đành phải đi xuống lầu báo: “Cậu chủ, có vẻ mợ chủ ngủ rất ngon nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
“Vậy lấy chìa khóa mở cửa ra, gọi không được thì lôi dậy!” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
“Dạ.”
Cô người làm đi lên lần thứ hai, tìm chìa khóa mở cửa phòng ngủ của Tích Niên rồi bước đến bên giường cúi xuống: “Mợ chủ, dậy đi ạ.”
“Ư?” Tích Niên khẽ rên lên, chỉ trở mình mà không thức dậy.
“Mợ chủ, cô mau dậy đi. Nếu cô không dậy, cậu chủ sẽ tức giận đấy.” Cô người làm lấy tay lay Tích Niên để cô tỉnh ngủ.
“Ưm, tôi buồn ngủ quá, cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Mợ chủ, nếu cô còn không dậy, tôi sẽ ép cô đi đấy.” Cô người làm lay một hồi lâu nhưng thấy không có tác dụng, đành phải hất chăn của Tích Niên lên định kéo cô ra khỏi giường.
Nhưng khi tấm chăn vừa được hất ra. Hai tay của cô người làm run rẩy, toàn thân cũng run rẩy theo, đồng tử lập tức giãn ra nhìn chằm chằm vào Cố Tích Niên.
“Á.” Cô người làm hoảng sợ hét to lên.
“Làm sao vậy? Tôi thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi.” Không còn chăn, Cố Tích Niên cuộn tròn người lại, cô cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
“Á. Mợ chủ, mợ chủ, cô… Cô…” Người giúp việc ngã ngồi xuống đất, giống như muốn tránh xa thứ gì vậy. Cô ta vừa run rẩy vừa lùi dần về phía sau.
Nghe thấy tiếng la hét của cô người làm, Tô Gia Hân và Hạ Ngôn vội vã chạy lên phòng ngủ của Cố Tích Niên.
“Này, có chuyện gì vậy, mới sáng sớm đã cãi nhau rồi sao?” Tô Gia Hân nói.
Hạ Ngôn nhìn chòng chọc vào cô người làm đang run rẩy trên mặt đất: “Có chuyện gì vậy?”
Ngón tay của cô người làm không khỏi run lên, chỉ vào Cố Tích Niên đang nằm trên giường, giọng khàn khàn: “Mợ, mợ, mợ chủ, cô ấy…”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Cố Tích Niên.
Trên chiếc giường lớn, tấm chăn bị vứt xuống chân giường còn Cố Tích Niên đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng nằm trên đó, nhưng điều khiến người ta phải sởn cả gai ốc chính là…
Trên da của cô nổi lên những nốt mẩn đỏ dày đặc. Chỉ cần là vùng da lộ ra ngoài, dù là tay, chân hay cổ đều có những nốt ban lớn nhỏ này.
Cũng may là trên mặt không có, nhưng thế này cũng đủ khiến người ta run sợ rồi.
“A, đây là cái gì vậy? Thật đáng sợ. Mấy nốt màu đỏ này thật là đáng sợ.”
Khi Tô Gia Hân nhìn vào làn da của Cố Tích Niên, cô ta lập tức hét lên rồi vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, vịn vào tay vịn hành lang suýt nữa thì nôn mửa.
Chỉ có Hạ Ngôn vẫn bình tĩnh như trước: “Ra ngoài.” Sau khi đuổi cô người làm đi, anh không hề hoảng hốt mà tiến đến bên cạnh giường.
Mặc dù Tích Niên rất buồn ngủ nhưng cũng không ngủ say như chết, sau khi nghe tiếng ồn ào vừa rồi thì cô không ngủ nữa mà đã tỉnh táo trở lại.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên chính là Hạ Ngôn, sao anh cũng đến đây? Chỉ là không muốn dậy sớm thôi mà? Tại sao phải hao tâm tổn trí của bọn họ nhiều như thế?
“Tại sao anh lại ở đây?” Cố Tích Niên vừa hỏi xong thì Hạ Ngôn đã nắm lấy chiếc váy ngủ của cô kéo lên, lật tới lật lui cứ như nghịch một con búp bê vải vậy rồi cởi chiếc váy ngủ của cô ra.
“Anh làm gì vậy? Bị bệnh à, tự nhiên mới sáng sớm đã cởi quần áo của người khác.” Tích Niên ôm ngực nói.
Đôi lông mày của Hạ Ngôn nhíu chặt vào nhau, đôi mắt màu xanh dương cứ nhìn chăm chú vào cơ thể của Tích Niên: “Cô…”
“Tôi? Tôi làm sao?” Tích Niên nói xong thì chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô từ từ cụp mắt xuống, nhưng vừa nhìn thoáng qua thì đã sững sờ. Con ngươi không ngừng run rẩy, run rẩy...
Tích Niên há hốc miệng, cô muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra thành tiếng vì quá hoảng sợ, cô chỉ nghe thấy một tiếng nức nở khàn khàn từ cổ họng của mình.
Khắp nơi trên cánh tay, trên thân thể, trên chân đều nổi lên những đốm màu tím đỏ lớn nhỏ khác nhau, khiến người ta vừa nhìn đã buồn nôn và choáng váng.
Cố Tích Niên nổi gai ốc, bản thân không thể bình tĩnh được nữa. Thật đáng sợ, chưa bao giờ cô cảm thấy mình sợ hãi như vậy... Hạ Ngôn vẫn đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Xem ra, Hạ Ngôn rất lạnh lùng. Anh nhìn thấy Cố Tích Niên như vậy mà vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
“Tí tu tí tu tí tu.”
Cố Tích Niên được đưa thẳng đến bệnh viện.
Cơ thể cô được quấn chặt, dù là mùa hè nhưng cô vẫn mặc quần dài và áo dài tay, trên cổ còn quàng một chiếc khăn lụa để che đi hết những nốt mẩn đỏ trên người.
Nằm trên giường bệnh mà đầu óc của Tích Niên vẫn rất mông lung, sao cô lại đột nhiên nổi nhiều nốt ban đỏ như vậy? Chẳng lẽ là dị ứng câu kỷ tử ư?
Không đúng, mấy ngày nay cô không hề ăn câu kỷ tử, cho dù có ăn thì cũng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức này. Cái này không giống với dị ứng, vậy sao cô lại bị như vậy chứ?
Nhớ lại đêm qua, cô bị khó chịu cả đêm không ngủ được, chẳng lẽ có liên quan đến những nốt ban đỏ này sao? Cô còn nôn rất nhiều lần nữa.
Việc chờ đợi ở phòng bệnh riêng rất nhàm chán, cô vừa mới kiểm tra tổng quát xong và đang chờ bác sĩ báo cáo.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Ngôn bước vào.
“Thế nào rồi?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Không có cảm giác gì đặc biệt cả.” Cô cũng không cảm thấy ngứa ngáy, không thấy gì cả, thật kỳ lạ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả, là phản ứng của anh hôm nay. Cô không thể chấp nhận chuyện khủng khiếp như vậy, nhưng anh lại có thể dửng dưng chấp nhận, lại còn không nhìn cô bằng ánh mắt khác thường nữa.
Phản ứng này thật đối lập với Hạ Ngôn bình thường khiến người ta căm ghét, ngược lại còn khiến người ta hơi cảm động. Chẳng lẽ hoạn nạn mới biết chân tình sao? Thôi đi thôi đi, giữa cô và Hạ Ngôn làm gì có chân tình chứ? Cũng có thể là do cái tên này dù có nhìn thấy ma quỷ xuất hiện thì cũng sẽ không có phản ứng gì mà thôi.
“Chuyện xảy ra từ khi nào.” Lời nói của Hạ Ngôn, hiển nhiên là đang ám chỉ những nốt ban trên cơ thể cô.
Tích Niên lắc đầu: “Tối hôm qua lúc đi tắm, trên người tôi vẫn chưa có mấy thứ này, vẫn còn bình thường lắm. Nhưng không biết tại sao… Chỉ sau một đêm lại mọc lên những nốt này.”
“Tối qua cô đi đâu?”
“Thăm Tiểu Quy ở bệnh viện bên cạnh. Tôi không ăn gì cũng không làm gì cả.” Bệnh viện bên cạnh là bệnh viện mà Tiểu Quy đang ở, không phải là bệnh viện mà bây giờ cô đang nằm.
Hạ Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng, không nói gì. Chỉ cầm tờ báo bên cạnh lên đọc.
Nếu nói về độ lộng lẫy của của căn phòng này, chắc chắn có thể nói là đẳng cấp năm sao. Nếu bỏ hết những thiết bị y tế này đi thì có thể nói căn phòng này giống như khách sạn năm sao vậy.
Tất cả các loại cơ sở vật chất đều có sẵn, khiến việc nằm viện như biến thành một kỳ nghỉ nhàn nhã.
Tích Niên nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức khiến người ta lúng túng. Cô và Hạ Ngôn ai làm việc người nấy, không ai để ý đến ai.
“Cộc cộc cộc.”
“Mời vào.”
Bác sĩ mở cửa bước vào: “Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị của cô Cố, tôi họ Trương.”
“Xin chào, bác sĩ Trương.” Tích Niên lịch sự gật đầu.
Bác sĩ Trương bước đến bên Hạ Ngôn: “Chào anh Hạ.”
“Cô ta thế nào rồi?” Hạ Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT