Bác sĩ Trương cầm một đống báo cáo trong tay, đọc kỹ rồi nói: “Là thế này, sau khi kiểm tra đã rút ra được kết luận về tình trạng bệnh của cô Cố.”
Tích Niên lo lắng nhìn bác sĩ, cô cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình chỉ sau một đêm và tại sao lại như thế này: “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy? Có phải là bệnh ngoài da không?”
Trong đầu của cô chỉ có thể nghĩ đến bệnh ngoài da.
Bác sĩ lắc đầu: “Cô Cố không mắc bệnh ngoài da.”
“Vậy thì tôi bị bệnh gì? Tôi vẫn bị dị ứng mỗi khi ăn câu kỷ tử, chẳng lẽ lần này không phải bị dị ứng với câu kỷ tử sao?” Tích Niên hỏi.
Bác sĩ tiếp tục lắc đầu, ông ta cầm bản báo cáo trong tay, cất giọng nặng nề: “Trên người cô Cố có những nốt ban đỏ này, tất cả đều là do bệnh lậu.”
Hai chữ “bệnh lậu” đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả Hạ Ngôn đang ngồi bình tĩnh trên ghế sô pha cũng đứng bật dậy, ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, nhìn bác sĩ: “Anh chắc chắn là không sai chứ?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã kiểm tra ba bốn lần. Tình trạng bệnh của cô Cố được chẩn đoán chính xác là bệnh lậu.” Bác sĩ cung kính nói, dừng lại rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, bệnh tình của cô Cố vẫn đang trong giai đoạn đầu nên các triệu chứng không rõ ràng và điều trị cũng dễ thôi ạ, chắc chắn chỉ vài ngày là khỏi hẳn và có thể xuất viện.”
“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Giọng Hạ Ngôn lạnh băng.
“Vâng.” Bác sĩ chỉ đành mặt xám mày tro mà đi ra ngoài trước.
Cố Tích Niên vẫn ngồi thừ ở trên giường không nhúc nhích, con ngươi cũng mất đi sắc thái. Bệnh lậu? Cho dù cô có hiểu biết hạn hẹp đến đâu thì cũng không thể không có hiểu biết về chuyện này.
Bệnh này chỉ bị lây nhiễm sau khi nam nữ quan hệ. Nói cách khác, bệnh này là bệnh lây qua đường tình dục. Ngoại trừ lây qua đường tình dục thì không còn con đường nào khác.
Cô run rẩy nhìn Hạ Ngôn, sao lại là bệnh này chứ? Sao cô có thể bị lây nhiễm căn bệnh này được?
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên: “Mắc bệnh này từ khi nào?”
Tích Niên hơi sửng sốt: “Tôi, tôi không có. Tôi không biết.”
“Đã đến lúc này rồi mà cô còn không thành thật sao?” Trong mắt anh hiện lên sự u ám tàn nhẫn, khiến người ta phải run sợ.
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Trong cuộc sống của tôi, ngoài anh ra còn ai có thể làm loại chuyện như vậy với tôi nữa chứ?”
“Ha, cô còn muốn ngụy biện sao? Nếu chỉ quan hệ thể xác với tôi, vậy tại sao tôi vẫn khỏe mạnh còn cô lại bị mắc phải loại bệnh này? Cố Tích Niên, cô cũng to gan lắm lại còn dám đi khắp nơi lăng nhăng, làm ra những chuyện không sạch sẽ như vậy.” Trong phút chốc, cơn tức giận của Hạ Ngôn đã bùng phát, từ đôi mắt của anh hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này thật sự rất tệ.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Cố Tích Niên liên tục lắc đầu: “Tôi không có, tôi chưa bao giờ làm những chuyện bậy bạ như thế.”
“Nếu không làm, vậy tại sao cô lại mắc căn bệnh bẩn thỉu này chứ?”
“Anh tin tôi đi, được không?”
“Tin cô?” Hạ Ngôn đi đến bên giường, nhìn Tích Niên như nhìn rác rưởi, trong mắt hiện lên sự chán ghét và hận thù: “Thân thể bẩn thỉu của cô như thế, làm sao tôi có thể tin tưởng cô đây?”
Lại là ánh mắt căm hận này, ngay cả khi chúng ta không có tình cảm gì với nhau, nhưng tại sao ánh mắt của Hạ Ngôn lại đầy sự căm hận như thế chứ?
Chẳng lẽ cô khiến anh căm thù đến mức đó ư?
“Tôi không thẹn với lương tâm, tôi hoàn toàn trong sạch. Anh có tin hay không thì tôi cũng không thể làm gì được. Tôi thật sự không làm, chính là chưa từng làm.”
Ngoại trừ lần anh cưỡng bức cô, trong khoảng thời gian này cô không có khả năng làm những chuyện trái đạo lý như vậy.
“Tối hôm qua cô đi ra ngoài chỉ để gặp bạn của mình thôi sao?” Hạ Ngôn nheo đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm, nỗi hận trong mắt anh không hề giảm đi chút nào. Quả nhiên không thể nương tay với người phụ nữ này được, cô ta lẳng lơ giống y như mẹ của cô ta, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Con ngươi của Tích Niên co chặt: “Anh còn nghi ngờ tôi sao? Ngày hôm qua tôi thật sự chỉ ra ngoài gặp Tiểu Quy thôi. Nếu thật sự mắc bệnh này, cũng không nhất thiết phải bị lây nhiễm từ chỗ đó, có thể là từ nguồn lây khác. Hơn nữa, trong một tuần này tôi đã ngoan ngoãn ở nhà, tôi còn có thể làm gì được chứ? Anh nghĩ tôi còn có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì đây?”
Cô gần như hét lên.
Hạ Ngôn đưa tay bóp cổ cô: “Đừng giải thích nữa, mỗi lời giải thích của cô đều khiến tôi muốn bóp chết cô mà thôi.”
“Ư, a…” Cô đau đớn nghe thấy tiếng khóc nức nở từ trong cổ họng của mình, cô cố nén cơn đau ở cổ mà khàn giọng nói: “Anh, nếu anh không tin tôi thì có thể giết tôi. Nhưng tôi, tuyệt đối, không, làm điều đó.”
“Giết cô? Vậy thì quá hời cho cô rồi.” Bàn tay to đẩy mạnh, ném cô ngã ngồi xuống giường. Lực ném đó khiến đầu cô đập vào cái tủ ở đầu giường, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”.
Cô trở nên ngây dại, các dây thần kinh ở huyệt thái dương như đang đập "đùng đùng", khiến cô đau đớn vô cùng.
Cố Tích Niên mở mắt ra, máu từ trên trán chảy xuống. Cô cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng lại cảm thấy cơ thể của mình không còn chút sức lực nào. Hiện tại đầu cô giống như một cục sắt nặng ngàn cân, càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...
Khi máu chảy xuống, cô đã ngất đi.
Khi Cố Tích Niên ngất đi, dường như còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói độc địa của Hạ Ngôn. Khoảnh khắc đó, trong lòng cô biết chắc rằng Hạ Ngôn sẽ không bao giờ tin cô. Hiện tại anh hận cô thấu xương, hận không thể tra tấn cô đến chết.
Nhưng…
Cô có thể làm gì bây giờ? Làm sao mới có thể chứng minh cô vô tội đây? Trong cái vòng luẩn quẩn do anh tạo ra, bị hành hạ, bị sỉ nhục và cuối cùng bị bôi nhọ như vậy.
Nhân cách, danh dự, lòng tự trọng, sự tự do, cô không có gì cả. Ngoại trừ thân xác này, cô còn lại gì? Ông trời ơi, ông chơi đùa tôi đủ chưa? Nếu đã đủ, xin hãy buông tha cho tôi.
Cũng không biết cô đã hôn mê bao lâu. Sau khi tỉnh dậy, phần đầu bị đập đã được băng bó qua loa. Chỉ có một mình cô ở trong phòng, ngoại trừ y tá mang thức ăn và thuốc đến cho cô theo giờ thì không còn ai đến phòng cô cả.
Nằm một mình trên giường, có lẽ trong lòng đã quá mệt mỏi nên không có tâm trạng làm gì cả.
“Cạch cạch”, cánh cửa phòng lại mở ra, cô nghĩ là y tá đến để đưa đồ gì đó nên không nhìn qua.
“Ôi, cô Cố, nhàn nhã quá nhỉ.” Một giọng nói chua ngoa vang lên.
Cố Tích Niên nhíu mày, cô ngồi bật dậy. Giọng nói chua như vậy, chẳng lẽ… Cô quay đầu nhìn sang…
Quả nhiên…
Là cô ta, Tô Gia Hân. Trong đôi mắt mệt mỏi kia chợt hiện lên vẻ cáu kỉnh: “Cô tới đây làm gì?” Trong mắt cô đầy sự xa lánh.
Tô Gia Hân thong thả đóng cửa lại, đi tới sô pha ngồi xuống: “Tôi thay Ngôn đến đây thăm cô. Ôi, cô ở đây một mình à, rất tẻ nhạt và cô đơn đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT