“Sợi dây chuyền đó quá quan trọng với em. Em sợ mang rồi lại rơi mất, hơn nữa bây giờ vết thương trên người em cũng chưa lành hẳn nên có lúc cũng bất tiện. Nên trước mắt em đã cất nó rồi.” Sợi dây chuyền đó sợ là của người phụ nữ Cố Tích Niên kia! Cứ nghĩ đến điều này thì cô ta làm gì có lá gan mang đi rêu rao khắp nơi, lỡ như chuyện dây chuyền bị lộ, thân phận bị vạch trần thì thật sự mất nhiều hơn được!

“Vậy à?”

“Ừm, đúng vậy đó. Ngôn, em đói quá.” Tô Gia Hân nhanh chóng đổi đề tài. Bây giờ cô ta sợ nhất chính là nhắc đến chuyện sợi dây chuyền, thật sự giống như củ khoai lang bỏng tay vậy, có chạm vào thế nào cũng bỏng.

Bên kia, trong bệnh viện.

“Niên Niên, sao cậu lại đến đây!” Nhin thấy Cố Tích Niên đến, Trương Tiểu Quy kích động đến nỗi suýt nhảy từ trên giường xuống.

Cô lập tức đi đến đỡ cô ấy: “Cậu là người bệnh, đừng có lộn xộn. Lỡ như lại bị thương thì làm sao đây?”

“Tớ đã khoẻ từ sớm rồi, chỉ là bác sĩ bảo tớ ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày mà thôi. Bây giờ tớ có thể chạy, có thể nhảy, hoàn toàn giống như một người lành lặn khoẻ mạnh!” Cô ấy vỗ ngực nói.

Cô thấy Tiểu Quy khoẻ mạnh thì trong lòng cũng thấy an ủi đôi chút. Cô biết Tiểu Quy chắc chắn bị thương nặng hơn Tô Gia Hân rất nhiều, nhưng mà vì thể chất khá tốt nên cũng hồi phục rất nhanh.

“Đúng rồi, tớ mang đồ ăn khuya cho cậu nè.” Tích Niên lấy đồ mình mua trên đường ra, đó đều là những món cô ấy thích ăn.

“Niên Niên. Hu hu hu hu tớ cảm động quá, đã muộn thế này rồi mà cậu còn mang đồ ăn ngon cho tớ. Mấy hôm nay tớ ở bệnh viện, bị đồ ăn ở đây tra tấn đến nỗi sắp không còn là người nữa, hu hu hu... Tớ cảm động quá đi mất!” Cô ấy lại chảy nước mắt nước mũi, tách đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tích Niên ngồi ở ghế cạnh giường chống tay lên má cười nhìn Tiểu Quy ăn. Giờ phút này cô thấy rất hạnh phúc, đây cũng là khoảnh khắc cô thấy vui vẻ nhất cả tuần nay.

Cô cười, trong mắt lại ngập nước: “Tiểu Quy, xin lỗi cậu, là tớ làm liên luỵ đến cậu.” Cô thấy cơ thể cô ấy hồi phục thì rất vui vẻ, nhưng cũng càng thấy áy náy và đau lòng hơn.

Trương Tiểu Quy ngậm một miệng đầy thức ăn, nói không rõ chữ: “Người phiêu bạt giang hồ ai mà chưa từng bị thương chứ. Đây là việc nhỏ cả thôi, tớ hoàn toàn không thèm để ý đến, cũng không liên quan đến Niên Niên.”

“Nếu tớ không gả cho Hạ Ngôn thì tốt rồi, nếu... Không có tất cả những việc này, chúng ta cũng sẽ không thay đổi thế này. Bắt đầu từ ngày hôm đó, tớ luôn gặp xui xẻo. Cho dù tớ có đấu tranh thế nào thì hình như cũng đều phí công cả.”

“Niên Niên, cậu đừng lo. Tớ sẽ giúp cậu, xem như là tớ đã biết rõ Hạ Ngôn chính là một tên khốn đào hoa! Nhất định sẽ có cách giúp cậu thoát khỏi bàn tay của tên đào hoa đó! Hừ!”

“Aizz...” Cô bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể hi vọng như thế.

“Đúng rồi, đúng rồi. Cái con Tô Gia Hân kia thế nào rồi?”

“Tiểu Quy, cậu không cần quan tâm đến người phụ nữ đó. Sau này có chuyện quan trọng, cần cậu giúp đỡ tớ sẽ tìm cậu.”

“À... Được rồi...”

“Cậu an tâm dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ nhiều!”



“Ừa.” Trương Tiểu Quy ôm hai má, không cam tâm gật đầu. Không còn cách nào cả, tuy rất muốn trực tiếp giết chết cái con đê tiện Tô Gia Hân, nhưng bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Tích Niên đi thăm Tiểu Quy đến tận mười hai giờ đêm mới một mình về lại nhà họ Hạ. Cô vốn không định trở về, sau đó nghĩ lại, tránh cho Hạ Ngôn lại đa nghi vô cớ vẫn nên về nhà.

Cô lẳng lặng về nhà, cố hết sức không làm ồn đến người khác nghỉ ngơi. Cô nhanh chóng chạy về phòng mình, rửa mặt xong xuôi, cô nằm trên sofa mân mê điện thoại.

Khát quá...

Cô tiện tay cầm bình nước trên bàn trong phòng ngủ rót một ly nước, uống ừng ực một hơi.

Ngủ rồi mai lại là một ngày mới, phải ổn định tâm trạng, Tô Gia Hân đã trở lại rồi, cô phải sống thật cẩn thận, thật là như đeo một quả bom hẹn giờ bên người...

‘Hà...’ Tích Niên thở hắt ra một hơi.

Cô ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà không biết vì mệt mỏi hay gì nữa mà hơi hoa mắt, rất nhanh sau đó trời đất như quay cuồng.

Choáng quá...

Hình như trong ngực có thứ gì đó nhộn nhạo, thật là khó chịu.

Tích Niên nhanh chóng kéo chăn lên che kín đầu, nhắm chặt mắt lại, chỉ cần ngủ thì sẽ không thấy khó chịu nữa, chỉ cần ngủ...

Ngủ, ngủ...

Cơn đau ở ngực càng thêm mãnh liệt, dường như ruột cũng thắt lại, có thứ gì đó không ngừng chuyển động trong dạ dày.

Cô đá văng chăn, bất chợt nhảy xuống giường, đến dép cũng không kịp mang mà chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan.

‘Oẹ...’

Cô nôn đến mặt đỏ tía tai, hai mắt nổi lên vằn đỏ, nước mắt trào ra như muốn ép hai mắt cô ra ngoài.

Cô ôm bồn cầu, cả người xụi lơ trên mặt đất, không nôn ra được gì cả mà chỉ toàn nước chua, cô khụt khịt mũi.

Đầu cô càng thêm choáng váng.

Cô vừa định đứng lên...



‘Oẹ...’ Cảm giác đau khổ quay cuồng lại ập đến. Cô đau khổ nôn thêm một hồi, không biết ở nhà vệ sinh vật vã bao lâu cô mới chật vật về lại phòng ngủ.

Cô chưa từng khó chịu thế này bao giờ, thiếu điều muốn ói cả mật ra.

Đừng nói là tinh thần suy sụp mà cả cơ thể cô cũng hoàn toàn sụp đổ, cô nằm liệt trên giường, cho dù cổ họng còn rất đau, mắt cũng thấy rát.

Đau đớn và mệt mỏi trộn lẫn vào nhau, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ say.

Bây giờ thật sự rất mệt, mệt quá... Cô nhắm mắt lại, thật sự không muốn mở mắt ra nữa. Trong lòng cô thậm chí còn nghĩ, cứ dứt khoát ngủ một giấc không tỉnh lại nữa, như vậy thì sẽ không phải gặp nhiều điều phiền não.

Ánh mặt trời buổi sáng cũng không đánh thức được Cố Tích Niên khỏi cơn mơ.

Dưới lầu, Tô Gia Hân và Hạ Ngôn đã chuẩn bị ăn sáng.

“Cô ta đâu?” Hạ Ngôn nheo mắt, nhìn về phía bên bàn ăn không bày chén đũa, nhíu mày hỏi cô người làm gần đó.

Người làm vội vàng cúi đầu: “Mợ chủ vẫn chưa dậy.”

Tô Gia Hân ngồi cạnh không vui nói: “Cô Cố ngủ ngon lành thế, không biết có phải vì đêm qua ra ngoài chơi muộn quá nên mệt mỏi quá độ không. Bây giờ mặt trời lên cao rồi mà còn không rời giường nổi!”

Cô ta biết tối qua Cố Tích Niên ra ngoài, đương nhiên là phải lấy điểm này gây chuyện rồi, không thể để người phụ nữ kia thoải mái được. Hừ!

Đôi mắt màu xanh dương lướt qua đầy sắc bén, không quan tâm cô ta nói gì mà chỉ lạnh lùng nói với người làm: “Gọi cô ta dậy đi.”

“Vâng ạ.” Cô người làm lập tức gật đầu, nhanh chân chạy ra khỏi phòng ăn lên phòng ngủ trên lầu.

‘Cốc cốc cốc.’

‘Cốc cốc cốc.’

Người làm ở bên ngoài gõ cửa liên tục, Cố Tích Niên trong phòng thì vẫn còn ngủ mơ màng, vùi mình trong chăn, cô lật người, lông mày nhíu chặt vào nhau.

‘Cốc cốc cốc.’

“Mợ chủ, ông chủ bảo tôi gọi mợ dậy.”

Hình như cô nghe có tiếng ngoài cửa, nhưng làm thế nào cũng không ngồi dậy nổi, không chỉ có thần kinh mỏi mệt mà đầu óc cũng thấy uể oải lờ đờ.

Cô cố gắng thế nào cũng không mở mắt ra nổi. Thôi... Kệ đi, ngủ tiếp vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play