Tích Niên liếc mắt nhìn, cô cũng không thèm để ý đến mấy chuyện vụn vặt này.
Tô Gia Hân tiếp tục nói: “Ồ ha ha, suýt nữa thì tôi quên mất. Mấy ngày nay Ngôn đều ở bệnh viện chăm sóc tôi, rất ít khi trở về gặp cô. Tôi nghĩ chắc hẳn là cô lại càng thêm cô đơn phải không.”
Bị kẻ thứ ba ra oai phủ đầu, chắc chắn cô chính là người đầu tiên trên thế giới này: “Cô Tô, tôi khuyên cô đừng quá vui mừng mới phải.”
“Tại sao chứ? Ngôn yêu tôi như vậy, nhất định tôi phải vui vẻ chứ. Cô Cố à, không phải cô không ăn được nho nên nói nho chua đó chứ. Ha ha ha...”
Tích Niên không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nói: “Theo tôi biết, bên cạnh Hạ Ngôn có rất nhiều phụ nữ. Anh ấy đổi tới đổi lui, có khi mới chỉ một ngày mà đã đổi vài người rồi. Tôi nghĩ trước kia anh ấy đã dẫn rất nhiều phụ nữ về đây, nhưng thật đáng tiếc, những người phụ nữ đó chỉ được gọi là người tình, bạn gái của Hạ Ngôn mà thôi. Họ giống như pháo hoa vậy, nhanh chóng lụi tàn và bị lãng quên. Chỉ có tôi, là vợ anh ấy, không cần biết tôi thế nào, anh ấy yêu tôi cũng được mà hận tôi cũng thế, vẫn sẽ luôn để tôi ở lại bên cạnh anh ấy, để tôi trở thành bà chủ của căn nhà này... Thật ra tôi cảm thấy không cần phải nói nhiều về ý nghĩa của nói làm gì... Sự khác biệt giữa vợ và người tình, dù là phụ nữ có ngu dốt đến đâu cũng có thể hiểu được. Cô nói xem, cô Tô?”
Tô Gia Hân vốn muốn dùng lời nói để tạt cho Cố Tích Niên một gáo nước lạnh, nhưng không ngờ lại bị cô dùng lời nói này để tạt mạnh lại. Tô Gia Hân không cam lòng cắn môi, tất nhiên cô ta hiểu sự khác biệt giữa vợ và người tình, cho nên dù bằng bất cứ thủ đoạn nào thì cô ta cũng phải cướp lại.
Tích Niên tiếp tục: “Được rồi, tôi sẽ không ở lại lâu đâu.” Ở nhà họ Hạ, dù cô ở chỗ nào thì đều được tự do đi lại, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến. Đây coi như là chút đặc quyền mà một mợ chủ Hạ có được.
Tô Gia Hân không nói gì, sau khi nhìn thấy Cố Tích Niên bước ra khỏi phòng, cô ta lập tức tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, nhìn trái nhìn phải? Chẳng lẽ sợi dây chuyền này thực sự là của Cố Tích Niên sao?
Nếu là Cố Tích Niên, thì... có phải Cố Tích Niên là người đã ở trên du thuyền với Hạ Ngôn vào đêm đó không? Không thể nào đâu? Rõ ràng ở ngay bên cạnh mà tại sao lại không phát hiện ra nhỉ? Và dường như hai người này không hề nhận ra được điều đó.
Tô Gia Hân liên tục nuốt nước bọt, cô ta càng nghĩ lại càng thấy sởn cả gai ốc. Theo như tin tình báo của người đàn ông bí ẩn, tính toán kỹ thời gian thì khi ở trên du thuyền Hạ Ngôn vẫn chưa lấy vợ. Hơn nữa theo như Cố Tích Niên nói thì thời gian và vật chứng ăn khớp với nhau, mà nhìn vẻ mặt của Cố Tích Niên thì giống như cô không nói chơi.
Tô Gia Hân siết chặt sợi dây chuyền, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm. Vì họ vẫn chưa biết đối phương chính là người mà họ đã gặp trên du thuyền, vậy thì... cô ta phải nhân cơ hội này để nhanh chóng giải quyết Cố Tích Niên.
Mọi chuyện ngày càng khó giải quyết hơn trước, nếu Hạ Ngôn biết cô gái trên du thuyền thực sự đang ở bên cạnh mình thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nghĩ đến đó, Tô Gia Hân lo lắng tìm điện thoại và gọi cho người bí ẩn từng cung cấp thông tin cho cô: “A lô, là tôi.”
“Có chuyện gì.” Một giọng nam trầm vang lên trong điện thoại.
“Có thể Cố Tích Niên chính là cô gái trên chiếc du thuyền kia! Bây giờ cho dù thế nào thì tôi cũng phải xử lý cô ta trước đã.”
“Cô muốn tôi làm gì?”
“Giúp tôi.”
Tô Gia Hân ở trong nhà cả ngày, nói rằng cô ta không khỏe, vừa mới xuất viện nên không muốn ra ngoài nhiều. Mà Tích Niên cũng ngồi trong phòng khách cả ngày.
Khi cảm thấy buồn chán, cô xem ti vi hoặc đọc một cuốn sách. Nếu nói cuộc sống thanh thản dễ chịu chi bằng nói là nhàm chán. Cô thực sự muốn làm điều gì đó mà cô có thể làm.
Vào buổi chiều tối.
Hạ Ngôn đã về, anh bước lên lầu mà không thèm nhìn Tích Niên.
“Hạ Ngôn.” Tích Niên đứng dậy và gọi anh khi anh đang bước trên cầu thang.
Anh dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn nói: “Chuyện gì?” Giọng điệu lạnh lùng giống như đang nói chuyện với một người qua đường không liên quan vậy.
“Đã một tuần rồi. Một tuần nay tôi đã rất ngoan ngoãn ở đây. Tôi không đi đâu lung tung cả, ngay cả chuyện trường học tôi cũng không nhắc với tới, tôi…”
“Ồ, không cần phải vòng vo, cô muốn cái gì?”
Hừ, cô cũng không muốn tốn quá nhiều giấy mực với anh, Tích Niên từ tốn nói: “Tôi muốn đi thăm Tiểu Quy. Tô Gia Hân của anh đã được xuất viện rồi, nhưng người chị em tốt của tôi, chính là người bị anh đánh bây giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt để dưỡng bệnh. Cả tuần nay tôi chưa gặp cô ấy rồi, tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Cô vẫn không dám đi thăm Trương Tiểu Quy, sợ sẽ liên lụy đến cô ấy.
Hạ Ngôn do dự một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Cố Tích Niên, một đôi mắt xanh dương cứ chăm chú nhìn cô. Ánh mắt của cô vẫn kiên định, vẫn kiêu ngạo như thế. Anh khẽ cười: “Hai người đúng là chị em tốt.”
“Chỉ có anh mới được phép có tình cảm sâu nặng với Tô Gia Hân mà không cho phép tôi có tình cảm với chị em tốt của tôi à?” Cô nói nhanh, hợp tình hợp lý và không hề sợ anh.
Nói thật là cô chỉ có một cái mạng này, nếu không phải vì sợ làm tổn thương người thân, bạn bè thì cho dù chỉ còn lại cái mạng đó cô cũng muốn liều mình với Hạ Ngôn. Dù sao cô cũng đã như thế này rồi thì còn sợ gì nữa? Có một câu nói rằng ‘đầu trọc không sợ thằng có tóc, vua cũng thua thằng liều’. Lúc này đây, cô đã hai bàn tay trắng, đã không còn gì nữa rồi.
“Người đàn bàn này, khi nói điều gì đó, tốt hơn hết là nên suy nghĩ rồi hãy nói. Cô có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không?” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
“Vậy thì sao, cùng lắm thì Tổng giám đốc Hạ anh cũng có thể kêu người đánh tôi đến nỗi nằm viện thôi. Chỉ cần anh đừng dùng những thủ đoạn đê hèn đó để đối phó với bạn bè của tôi thì gặp rắc rối đã sao nào? Anh đánh chết tôi thì đã sao? Tôi dám nói những điều này, thì tôi không sợ hậu quả.”
“Hừ.” Anh hừ nhẹ, không thèm để ý đến Tích Niên mà tiếp tục bước lên lầu.
“Nếu anh không trả lời tôi, có nghĩa là anh đã đồng ý cho tôi gặp Tiểu Quy. Tôi đi trước đây.” Tích Niên cũng không phải là một người yếu đuối, vì vậy cô không thèm để ý đến cái tên tâm trạng thất thường đó. Cô đã ấm ức hơn một tuần rồi, sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, cô lập tức quay người bước ra khỏi nhà.
Hạ Ngôn không cho người đi theo cô, cũng không ngăn cản cô. Như vậy có lẽ đã ngầm thỏa thuận với hành động của cô. Mọi thứ tùy cô vậy...
Trong phòng ngủ trên lầu.
“Ngôn... anh đã về rồi! Công ty bận như vậy sao?” Tô Gia Hân lộ vẻ khéo léo.
Hạ Ngôn không nói gì mà cởi áo khoác, thuần thục ném nó sang một bên, anh bước đến ghế sofa và ngồi xuống.
“Ngôn, em ở nhà một mình rất chán.” Tô Gia Hân nói rồi ngồi cạnh Hạ Ngôn và dựa vào anh, nũng nịu cọ cọ vào người anh như một đứa bé.
Đôi mắt xanh dương liếc sang, ánh mắt sắc bén rơi vào khoảng không trên cổ cô ta: “Sợi dây chuyền đâu?”
Toàn thân Tô Gia Hân cứng đờ, cô ta nuốt nước bọt: “Em, em cởi ra rồi.”
“Tại sao lại không đeo?” Hạ Ngôn khẽ cau mày, ánh mắt giống như một con diều hâu, như thể nhìn thấu hoàn toàn người đối diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT