“Sợi dây chuyền này là của cô sao?” Tích Niên tiếp tục gặng hỏi, trong đầu đều là những dấu chấm hỏi, cảm xúc càng ngày càng kích động.
“Cô nói xem.”
“Cô Tô, rốt cuộc sợi dây chuyền này có phải của cô không?” Tích Niên nhấn mạnh, cô sải bước về trước, gần như sắp va vào Tô Gia Hân.
Cô ta sợ tới mức lùi lại từng bước, sững sờ nhìn Cố Tích Niên: “Đương nhiên là của tôi rồi! Sao cô lại căng thẳng mà dán mắt vào sợi dây chuyền của tôi làm gì chứ? Sao hả, cô còn định cướp à?”
“Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn hỏi là sợi dây chuyền này từ đâu có? Là do cô mua hay là nhặt được?” Tích Niên vẫn nghi ngờ khó hiểu nhìn cô ta, trước đây cô cũng thấy Hạ Khả Doanh đã từng đeo một sợi dây chuyền giống như vậy, chẳng lẽ đây là trùng hợp sao? Sợi dây chuyền giống hệt nhau thì ở đâu cũng có, mà còn đúng lúc để cô nhìn thấy được?
“Cô quan tâm đến việc tôi có nó từ đâu làm gì chứ. Dù sao, đây cũng là sợi dây chuyền của tôi. Sao, có vẻ như cô rất thích sợi dây chuyền của tôi nhỉ?” Tô Gia Hân mỉm cười đầy hả hê.
“Thôi bỏ đi, không có chuyện gì đâu.” Có lẽ đúng là dây chuyền có cùng kiểu dáng ở đâu cũng có, hoặc là ông trời cố ý trêu chọc cô nên mới để cô ở đâu cũng nhìn thấy sợi dây chuyền này.
“Điên à.” Tô Gia Hân mỉa mai, người phụ nữ này bỗng nhiên điên khùng hả? Lúc thì kích động, lúc thì như mất mát, rốt cuộc còn giở trò gì nữa đây?
Cô không quan tâm đến Tô Gia Hân mà quay người bước ra ngoài hít thở không khí. Trải qua vài lần sóng gió, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy người phụ nữ kia nữa.
Nhìn theo bóng dáng của Cố Tích Niên, Tô Gia Hân sờ sờ vào cằm mình rồi sờ dọc theo cổ, chạm vào sợi dây chuyền, Hạ Ngôn nói rằng sợi dây chuyền này là do cô gái trên du thuyền kia để lại. Cố Tích Niên nhìn thấy sợi dây chuyền này thì lại phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ cô ta biết một ít về chuyện trên du thuyền kia sao?
Sau khi suy nghĩ một cách gian xảo, cô ta lập tức đuổi theo: “Này, Cố Tích Niên, đợi đã.”
Tích Niên dừng lại, nhưng không quay đầu lại nhìn cô ta: “Còn chuyện gì nữa?”
“Không phải cô muốn biết về sợi dây chuyền này sao? Tôi có thể nói cho cô biết.” Tô Gia Hân cười nói.
Cô lập tức quay đầu lại: “Chẳng lẽ sợi dây chuyền này còn có câu chuyện gì sao?”
“Cô có muốn nghe không? Đi theo tôi.” Tô Gia Hân mỉm cười, chỉ tay lên lầu và bước lên đó một cách bí ẩn. Nhất định cô ta phải làm đến cùng để xem rốt cục là chuyện gì.
Tích Niên nhíu mày, im lặng và trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết Tô Gia Hân có ý đồ gì? Có nên tin lời của cô ta không? Thôi bỏ đi, cứ coi như lên một chuyến cũng chẳng mất cọng tóc nào.
Cô đi lên lầu với sự tò mò.
Đây là phòng ngủ mà Hạ Ngôn đặc biệt chuẩn bị cho Tô Gia Hân.
Trên chiếc ghế sang trọng êm ái, Tô Gia Hân lười biếng dựa vào đó nói với dáng vẻ là một người chủ: “Cứ ngồi tự nhiên đi.”
“Đây là nhà của tôi, đương nhiên tôi sẽ không khách sáo rồi.” Về phương diện này, làm sao Tích Niên có thể tỏ ra yếu đuối chứ? Nói thế nào đi nữa thì cô vẫn dựa vào danh hiệu mợ Hạ, nếu đã làm mợ Hạ thì cũng không thể vô dụng được.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Gia Hân chợt tái xanh, tức nghẹn trong lòng, nhưng lại không thể bật lại được lời nói của cô. Ai kêu người ta là vợ chính thức, còn cô ta nói trắng ra chỉ là một vị khách ở tạm chỗ này mà thôi. Nếu không nhờ có Hạ Ngôn yêu thương thì cô ta đã bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi, làm gì còn có thể ở đây tác oai tác quái chứ?
“Khụ, khụ, khụ.” Cô ta cố ý ho khan vài tiếng để giảm bớt ngượng ngùng rồi mới chậm rãi nói: “Tại sao cô lại có hứng thú với sợi dây chuyền này vậy?”
“Không có gì, tôi cũng có một cái giống hệt như vậy mà thôi.”
“Cái gì?” Tô Gia Hân nhíu mày: “Cô cũng có một sợi dây chuyền giống hệt như vậy?”
“Cô Tô, cô kêu tôi lên đây để kể câu chuyện về sợi dây chuyền này mà, nói nhanh đi.” Tích Niên chuyển đề tài, dễ dàng chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
“Sợi dây chuyền của tôi à, phải... là do người khác tặng cho tôi.”
“Người khác tặng cho cô ư? Ai đã tặng cho cô vậy?” Tích Niên chợt có tinh thần lại, có phải người nhặt được sợi dây chuyền của cô đã đưa nó cho Tô Gia Hân không?
“Tôi vừa trả lời cô một câu hỏi, đổi lại, cô cũng phải trả lời tôi một câu hỏi.” Tô Gia Hân gian xảo nói.
“Cô muốn hỏi gì?”
“Cô nói cô cũng có một sợi dây chuyền như thế này, sao tôi không thấy cô đeo nó bao giờ.” Nhìn vào khoảng trống trên cổ Cố Tích Niên, cô ta nói đầy bí ẩn.
Tích Niên nghĩ chuyện này không quan trọng nên cô buột miệng nói: “Làm rơi rồi.”
“Rơi? Rơi khi nào vậy?”
“Tôi đã trả lời một câu hỏi của cô rồi, phải là tôi hỏi cô trả lời.”
“Nói đi.” Tô Gia Hân thúc giục, cô ta đã không kiềm chế được sự bực bội, luôn cảm thấy sự việc hơi kỳ quái nên càng ngày càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Là ai đã tặng cho cô sợi dây chuyền này?”
Đối mặt với câu hỏi này, Tô Gia Hân hơi lúng túng, nên nói là ai đây? Không thể nói rằng đó là Hạ Ngôn chứ. Nếu nói sai mà gây ra rắc rối thì sẽ không hay lắm: ‘Là một người bạn đưa cho tôi. Được rồi, đến lượt tôi hỏi.”
“Nói.”
“Cô làm rới sợi dây chuyền đó ở đâu? Vào lúc nào?”
“Cô hỏi chuyện này để làm gì? Hình như nó không liên quan gì đến cô.” Tích Niên thản nhiên nói.
“Cô cũng đã hỏi tôi về mấy chuyện râu ria này, chẳng lẽ tôi không thể hỏi cô sao? Tôi muốn xem tại sao mợ Hạ lại quan tâm đến sợi dây chuyền này như vậy. Nói sao nhỉ, bây giờ chúng ta vừa là tình địch mà cũng vừa là đối thủ đó.” Tô Gia Hân khẽ cười, cố ý làm ra vẻ hờ hững để không làm cho mọi người nghi ngờ.
“Đã bị rơi hơn một tháng trước. Cô Tô, tôi nghĩ không cần phải hỏi lại những chi tiết này nữa.” Tích Niên cũng hơi bực bội, tại sao Tô Gia Hân lại hỏi nhiều như vậy? Thật sự khó hiểu mà.
Tô Gia Hân hơi sửng sốt, một tháng trước? Theo thông tin mà người đàn ông bí ẩn cung cấp cho cô ta thì Hạ Ngôn đã gặp cô gái trên du thuyền hơn một tháng trước, hơn nữa Hạ Ngôn cũng nói rằng sợi dây chuyền này là do cô gái kia đánh rơi! Càng đáng sợ hơn là Cố Tích Niên cũng có một sợi giống y như đúc và đã bị đánh rơi hơn một tháng trước.
Không phải chứ...
Không thể nào đâu.
Chẳng lẽ...
Không được! Cô ta nhất định phải giữ bình tĩnh. Tô Gia Hân nghĩ vậy lập tức bật cười, cố gắng thả lỏng toàn thân, cơ thể cũng không cứng ngắc nữa, vẻ mặt giãn ra nói: “Cô cho rằng tôi muốn hỏi nhiều như vậy à? Chẳng qua người tặng cho tôi sợi dây chuyền này nói rằng nó rất quý giá, tôi còn tưởng rằng nếu nó quý giá như vậy thì trên thế giới này sẽ không có bao nhiêu sợi. Thật không ngờ cô cũng đã từng có một cái như vậy nên tôi không thích. Tự nhiên tôi lại có một thứ đồ giống với cô, hừ.”
Cố Tích Niên trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời...
“Vậy về sợi dây chuyền này của cô...”
Tô Gia Hân giả bộ thờ ơ nói: “Ồ, khi tôi còn rất nhỏ, một người bạn đã tặng nó cho tôi. Tôi đã đeo nó nhiều năm rồi. Sao hả, cô muốn nó à?”
“Không cần đâu.”
“Ồ, không biết khi nào Ngôn mới về đây. Rõ ràng là anh ấy đến bệnh viện đón tôi, nhưng ai ngờ trên đường trở về thì công ty đã xảy ra chuyện nên anh ấy lại đi rồi. Không gặp được anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.” Tô Gia Hân lập tức đổi chủ đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT