Tô Gia Hân mỉm cười hạnh phúc, hơi nghiêng người, thân mật chạm vào ngực anh.

Trời đã tối... Đêm dài miên man, đêm nay Hạ Ngôn không về nhà. Mấy cô người làm đi tới đi lui trong căn biệt thự lớn cứ luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Cũng phải... Ai cũng chế nhạo, dù cô là người được chính thức gả vào đây, cũng không bằng một người phụ nữ khác. Vả lại đối phương còn chẳng kiêng nể ai, giống như đang hung hăng giày xéo và chà đạp lòng tự trọng của cô.

Nếu có thể rời khỏi nơi này, cô vĩnh viễn cũng không muốn quay trở lại nơi này. Vì nơi này chắc chắn là một đoạn ký ức không thể nguôi ngoai mà cô muốn chôn vùi nhất. Nhưng chỉ sợ, sự thật không thể chịu được này sẽ bám theo cô tới già, tới khi chết đi...

Mấy cô người làm đã chuẩn bị bữa tối xong, một mình cô ngồi trước bàn ăn lớn, ăn từng miếng một, xung quanh cô là sự cô đơn khó hiểu. Căn nhà càng to, người càng thấy cô đơn. Dù nơi này có vô cùng sang trọng, dù các món ăn trên bàn đẹp đẽ ngon miệng, nhưng... cũng không so được khi có người thân và bạn bè bên cạnh.

“Ưm...” Tích Niên mới ăn được vài miếng thì chợt che miệng lại, cô bỗng thấy dạ dày hơi khó chịu.

Sau khi nuốt thức ăn xuống, cô nhẹ nhàng xoa bụng. Cô thật sự không muốn lãng phí một bàn đầy ắp đồ ăn thế này, nhưng cô không thể nuốt nổi thêm miếng nào nữa.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Dạo này cô lại trở nên biếng ăn một cách khó hiểu, lẽ nào là do tâm trạng ư? Cuối cùng, cô cũng chỉ uống một ít canh và không động đũa nữa.

Một mình đi về phòng ngủ, cô nằm lên giường, tuỳ ý cầm điện thoại lướt xem, lúc xem lịch thì cô chau mày. Chậc... sao mình vẫn chưa hành kinh nữa? Cô tính toán kỹ thời gian, đã trễ kỳ kinh nguyệt... xem ra cơ thể mình thật sự có gì đó không ổn rồi.

Cô lấy cái gối bên cạnh đặt lên trên đầu, thôi quên đi, kinh nguyệt không đều cũng đâu phải chuyện to tát gì, cứ để vậy trước đã.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã một tuần trôi qua...

Tích Niên trải qua những ngày tầm thường nhạt nhẽo ở nhà họ Hạ. Hơn nữa, mấy ngày nay, Hạ Ngôn không cho phép cô rời khỏi nhà họ Hạ nửa bước. Cho dù có ra ngoài thì cũng cần có cô người làm đi theo. Tự do bị hạn chế một lần nữa, có lẽ đây chính là sự trừng phạt, trừng phạt cô làm bị thương Tô Gia Hân. Haiz... Nghĩ tới đây, cô cảm giác có lẽ Hạ ngôn thật sự rất thích Tô Gia Hân... đành chịu thôi

Về phần Tiểu Quy, cô vẫn luôn liên lạc với Tiểu Quy qua điện thoại, biết sức khoẻ của cô ấy hồi phục rất nhanh nên cô cũng yên tâm nhiều. Hôm nay, Tích Niên lại ngồi trên sofa trong phòng khách gọi điện cho Tiểu Quy.

“Hôm nay cơm trong bệnh viện đúng là không phải dành cho người ăn, không có chất béo gì cả, tớ muốn ốm luôn.” Trương Tiểu Quy than vãn qua điện thoại. Tuy cô ấy là tiểu thư nhà giàu nhưng chuyện bị thương lần này, Tiểu Quy cũng không dám để người trong nhà biết. Cô ấy gạt người nhà là nhà trường tổ chức khảo sát quốc tế để làm cái cớ ở bệnh viện dưỡng bệnh.



“Tớ sẽ tìm cơ hội để tới thăm cậu, mang đồ ngon cho cậu.”

“Ừm, Niên Niên là tốt nhất. Nhưng cậu cũng đừng quá lo, Hạ Ngôn kia vừa nhìn đã biết là một tên không biết lo, đối phó với anh ta phải tính kế lâu dài, đừng cứng rắn với anh ta.” Qua lần chịu khổ lần này, coi như Trương Tiểu Quy đã nhìn rõ sự tàn nhẫn lạnh lùng dưới lớp vỏ ga lăng của Hạ Ngôn, thủ đoạn đúng là còn hơn cả đại ca xã hội đen. Nếu nói anh ta chỉ lăn lộn trong giới thương nghiệp mà không dính vào thế giới ngầm, tên Trương Tiểu Quy cô sẽ viết ngược lại!

“Yên tâm đi, dù gì tớ cũng là vợ anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu.”

“Vậy thì được.”

Hai người ôm điện thoại luyên thuyên không dứt.

“Chà... cô Cố, tâm trạng cô tốt quá nhỉ.” Một giọng nữ sắc bén vang lên từ phía cửa.

Tích Niên chợt cau mày, quay đầu nhìn về hướng cửa. Cô thấy Tô Gia Hân đứng tại đó, trên người còn quấn băng gạc vài chỗ, nhưng xem ra cô ta đã đỡ lên nhiều, sắc mặt cũng không tệ. Sao cô ta xuất viện nhanh vậy?

“Sao vậy? Nhìn thấy tôi, cô Cố có vẻ không hoan nghênh nhỉ!” Tô Gia Hân nói lời cay nghiệt, vừa thấy Cố Tích Niên là cô ta tức cành hông. Vết thương trên người Tô Gia Hân đều do người phụ nữ này ban cho, cô ta hận không thể lột da cô ra, uống máu và gặm xương của cô, sau đó ném cho chó ăn. Trong đôi mắt dữ tợn ấy không ngừng hiện lên sự thù địch.

Tích Niên định lên tiếng, giọng nói phẫn nộ của Trương Tiểu Quy truyền đến: “Niên Niên, hình như lúc nãy tớ nghe thấy giọng của Tô Gia Hân, có phải cô ta đã xuất viện rồi không? Khoan đã, cậu giữ chân cô ta, bà đây phải qua đó đánh cho cô ta nhập viện lần nữa.”

“Tiểu Quy, cậu dưỡng bệnh cho tử tế, chuyện ở đây tự tớ xử lý được rồi.” Cô nói xong thì cúp máy, cô cũng không muốn Tiểu Quy dính dáng đến chuyện này nữa.

Sau khi cúp máy xong, cô nhìn về phía Tô Gia Hân: “Cô Tô, sức khoẻ của cô tốt thật, mới bị thương được mấy ngày mà đã bình phục xuất viện rồi!”

Tô Gia Hân nghiến răng, cô ta bị thương còn không phải tại cô, bây giờ còn mặt mũi nói vậy: “Hừ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ngôn đã nói, anh ấy sẽ làm chủ thay tôi.”

Tích Niên chỉ mỉm cười. Mỉm cười là đáp án tốt nhất cho loại người này. Tô Gia Hân tức điên người, giậm đôi giày cao gót, bước nhanh về phía Tích Niên: “Cô đừng có mà hống hách, rồi sẽ có ngày, tôi sẽ kéo cô xuống khỏi vị trí mợ Hạ này!”



“Được thôi. Tôi chờ đây, tôi cũng muốn xem cô dùng cách gì để kéo tôi xuống đây.” Cô cầu còn không được nữa là. Ngay từ đầu thì cô đã không muốn mang cái danh mợ Hạ chết tiệt này.

“Hừ, đồ hồ ly tinh, cô cứ chờ đó mà xem!”

“Rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh, hai chúng ta đều biết rõ.” Tích Niên vẫn bình thản như cũ, giọng điệu không hề lên xuống.

“Cô!”

“Tôi làm sao? Lẽ nào tôi nói không đúng ư?”

“Hừ, chúng ta cứ chờ xem.” Tô Gia Hân tức đến nỗi con ngươi cũng muốn nhảy ra ngoài, chỉ hận không thể vồ lên người của Tích Niên mà cắn đứt cổ của cô.

Tích Niên cười, quay người muốn đi chỗ khác, cô không muốn ở chung một chỗ với Tô Gia Hân. Nhưng khi cô quay người, đột nhiên ánh sáng nơi khoé mắt lướt sang sợi dây chuyền trên cổ của Tô Gia Hân. Cô lập tứ quay người lại.

Cô nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền quanh cổ của Tô Gia Hân, sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây đơn màu, không phải sợi dây chuyền của cô đây sao?

Tô Gia Hân bị nhìn chằm chằm, cô ta phản ứng che ngực lại: “Cô nhìn gì vậy?”

“Sợi dây chuyền này...” Sao sợi dây chuyền này lại giống với sợi dây chuyền bảo bối mà cô làm rơi kia chứ? Hơn nữa còn giống nhau như đúc.

Tô Gia Hân nheo mắt, hoá ra là vì sợi dây chuyền. Cô ta giơ tay vuốt sợi dây chuyền trên cổ với vẻ kiêu ngạo, khoé miệng cô ta lộ ra nụ cười tự tin: “Sao vậy, đẹp chứ?”

Hừ, đồ nhà quê như cô thì làm sao thấy được sợi dây chuyền đẹp thế này. Vả lại kim cương trên sợi dây chuyền, nói không chừng là vô giá. Lần này coi như cô ta nhặt được báu vật.

“Cô Tô, cô lấy sợi dây chuyền này ở đâu thế?”

“Hừ...” Tô Gia Hân hừ nhẹ một tiếng. Lẽ nào là Ngôn đã cho Tích Niên xem sợi dây chuyền này rồi, sau đó không cho cô ta nên cô ta mới kích động như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play