Cơ thể cô ngày càng trở nên kỳ lạ dưới sự giày vò trá hình của anh, trong lòng cô như thể nhóm lên một ngọn lửa, lửa cháy lan khắp cả người cô, khiến người ta không ngừng bất an.

“Cơ thể và lời nói của cô đúng là không nhất quán!” Giọng anh khàn khàn, chăm chú nhìn người bên dưới, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

Cô đã không làm chủ được mình, những lời nói mỉa mai cứ văng vẳng bên tai: “Hạ Ngôn, anh như vậy không thấy ghê tởm sao? Dơ bẩn...”

“Bẩn? Tích Niên, cô có tư cách nói câu này sao?” Anh cười, giọng cười càng mỉa mai, trong mắt anh, người bẩn nhất không ai hơn cô.

“Ha... tôi không có tư cách? Lẽ nào anh có ư?”

“Cô muốn nói Gia Hân?” Anh nhìn cô.

“Trong lòng anh biết rõ.” Cố Tích Niên quay đầu, không muốn tranh cãi tiếp với anh nữa.

Vừa rời khỏi cô, Hạ Ngôn đã kéo xong khoá kéo. Thấy anh đi khỏi, Tích Niên nghĩ rằng anh tha cho mình, vội vàng co chân lại, nhanh tay lấy chăn bên cạnh che nơi hở hang.

Chính ngay lúc này, bỗng dưng một tay của Hạ Ngôn giữ lấy vai cô và nhấc lên: “Cô gái, hãy nhớ cô ấy sạch sẽ hơn cô nhiều đấy!”

Vai bị anh véo đau, Tích Niên nhíu mày thật chặt: “Cô ta có sạch sẽ thế nào thì liên quan gì đến tôi.”

“Hừ, nếu đã là người bẩn thỉu thì đừng vọng tưởng tắm rửa là sạch sẽ. Cố Tích Niên, cơ thể cô bẩn cỡ nào, chắc trong lòng cô tự rõ. Gia Hân, cô ấy sạch hơn cô nhiều!”

Câu nói này mang theo một cảm giác sát thương vô hình. Cho dù cô không nói gì nữa, nhưng cũng bị câu này làm tổn thương. Một người là vợ, một người là tình nhân, cô chẳng là gì trong mắt anh cả. Nhưng cô cứ phải gánh cái danh mợ Hạ, đây là một kiểu giày vò vô hình.

Chát!

Hạ Ngôn lại ném mạnh cô xuống: “Nếu đã muốn học cách ngoan thì gần đây cô nên ngoan ngoãn một chút cho tôi!”

Anh quay người đi khỏi phòng ngủ.

Một mình Tích Niên nằm trong chăn, học cách ngoan ngoãn, đúng ha, cô nên làm thế nào để kiểm soát tốt cảm xúc của mình, để cho mình ngoan ngoãn một chút. Cô ôm chặt tấm chăn, Tiểu Quy, bây giờ cậu vẫn khoẻ chứ?

Trong bệnh viện.



Các bác sĩ đang bận rộn tới lui ở hành lang, Tô Gia Hân đã được kiểm tra và điều trị sơ bộ. Khách quý của tập đoàn Hạ thị đưa tới, họ cũng không đảm đương nổi, gần một nửa bác sĩ trong bệnh viện đều bận lo cho Tô Gia Hân.

Hơn nữa còn có một nhóm người áo đen cũng vây quanh bệnh viện ngăn không cho rò rỉ tin tức, ai không biết còn nghĩ là bệnh viện này đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hạ Ngôn đi thẳng vào bệnh viện.

“Ngài Hạ Ngôn.” Bác sĩ phụ trách lập tức bước ra chào hỏi, anh ta cúi thấp đầu.

“Gia Hân sao rồi?”

“Tình trạng sức khoẻ bây giờ của cô Tô không mấy lạc quan, trên người đều là vết thương ngoài da. Vả lại phần bụng lại hứng chịu nhiều trận đòn dữ dội, tình trạng rất nghiêm trọng.”

“Nghiêm trọng?” Hạ Ngôn chau mày.

Bác sĩ phụ trách ngay lập tức cúi đầu: “Nhưng đã qua điều trị sơ bộ, bệnh viện chúng tôi đã xác định được kế hoạch điều trị, cẩn thận chữa trị vết thương ngoài da thì sẽ nhanh chóng lành lại. Còn về vết thương bên trong chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng bệnh vài ngày.”

Nét mặt của Hạ Ngôn dịu đi, chẳng qua vẫn còn giữ nét lạnh lùng: “Bây giờ cô ấy ở đâu?”

“Bây giờ cô Tô đang nằm nghỉ trong phòng bệnh.”

Theo sự hướng dẫn của bác sĩ, Hạ Ngôn đi thẳng đến cửa phòng bệnh riêng biệt, anh vung nhẹ bàn tay to ra hiệu cho các bác sĩ lui ra ngoài, tự anh mở cửa đi vào.

Tô Gia Hân nằm trên giường bệnh, tay cắm kim truyền, trông vô cùng thảm hại.

Cô ta nghe có tiếng động, từ từ quay người lại: “Ngôn…”

“Em sao rồi?”

“Ngôn, hu hu hu hu...” Cô ta lập tức khóc toáng lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, khóc như hoa lê đọng giọt sương, hoàn toàn giống nàng Mạnh Khương Nữ than khóc than làm sụp đổ Trường Thành.

Hạ Ngôn đi tới bên giường bệnh: “Yên tâm, một tuần nữa sẽ khỏi.”

“Ngôn, em đau lắm, em thật sự đau lắm. Em không ngờ cô Cố lại ra tay tàn nhẫn như vậy, có phải em không nên xuất hiện không? Bây giờ em đau khổ lắm.” Cô ta không cầm được nước mắt.

“Em không cần suy nghĩ lung tung.”



“Nhưng... nhưng em đã không còn cách nào ở lại bên cạnh anh nữa. Cô Cố đã hận em như vậy, em làm gì còn chỗ đứng chứ!” Anh mau lên, mau chóng ly hôn với tiện nhân Cố Tích Niên kia đi Ngôn!

“Chuyện này, em không cần phải lo.” Anh trả lời rất bình thản, giọng trầm thấp: “Anh sẽ giữ em lại bên cạnh.”

“Nhưng nếu cô Cố cô ấy...”

“Được rồi, đừng nói nữa, em yên tâm dưỡng bệnh đi.”

“Được, được thôi.” Thật là, muốn Hạ Ngôn ly hôn sao lại khó đến thế chứ! Lần này, Cố Tích Niên gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy, anh còn không hành động, lẽ nào chờ cô giết cô ta mới được sao? Rốt cuộc Hạ Ngôn có yêu cô ta không?

Thôi, dù gì bây giờ Ngôn cũng cưng chiều cô ta. Ngày tháng còn dài, mối thù lần này, sớm muộn gì cô ta cũng tìm Cố Tích Niên đòi lại từng chút một.

“Ngôn, khiến anh lo cho em rồi.” Tâm trạng Tô Gia Hân đã hoà hoãn lại, cô ta trở lại dáng vẻ thục nữ vốn có, dịu dàng nói với anh.

Hạ Ngôn không biểu lộ cảm xúc, chỉ đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ta, ngón tay từ từ đặt lên cổ cô ta: “Em có biết mình làm rơi một món đồ ở chỗ của anh không?”

“Hả? Là... là đồ gì vậy?” Tô Gia Hân ngơ ngác, không phải lại nói chuyện trên du thuyền chứ. Mặc dù thông tin lấy được từ người bí ẩn rất chi tiết nhưng lại không biết tường tận về người ta, cô ta chợt thấy căng thẳng.

Dường như Hạ Ngôn không để ý sự căng thẳng của Tô Gia Hân lúc này, anh lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi và mở ra, chỉ thấy có một sợi dây chuyền bên trong.

Sợi dây chuyền màu bạc, những viên kim cương trắng tinh được chạm khắc thành những hình thù đặc biệt, rất đẹp đẽ và tinh xảo.

Tô Gia Hân đảo mắt nhìn, đây là món đồ của người phụ nữ mà Hạ Ngôn cần tìm đã đánh rơi ư? Đúng là sợi dây chuyền đẹp thật. Khoan đã... Có khi nào Ngôn lấy sợi dây chuyền này ra để thăm dò cô ta hay không. Nghĩ tới đây, cô ta lại rơi vào im lặng.

“Sao vậy?” Đôi mắt màu xanh sắc bén và lạnh lùng của Hạ Ngôn nhìn Tô Gia Hân, sắc đến mức như muốn xuyên thẳng vào tim cô ta.

Tô Gia Hân sợ bị nhìn thấu tâm tư, lập tức mỉm cười, thôi đi, chỉ còn nước liều thôi! Cô ta bèn nói: “Thì ra là anh nhặt được à, em tìm sợi dây chuyền này lâu lắm rồi, còn tưởng là không tìm thấy nữa. Nó rất quan trọng với em.”

Vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Ngôn chợt dịu lại: “Anh đeo cho em.”

“Ừm, được.” Phù... coi như thở phào nhẹ nhõm. Cũng may anh không phải thăm dò cô ta, cũng may cô thắng cược. Xem ra, sau này Ngôn chắc chắn sẽ càng tin tưởng cô ta hơn.

Sợi dây chuyền kim cương đơn màu đeo lên cổ của Tô Gia Hân có vẻ không hợp với khí chất của cô ta. Nhưng cũng không có khác biệt quá lớn: “Ngôn, cảm ơn anh. Cũng may sợi dây chuyền này rơi ở chỗ anh, em còn nghĩ là mình không còn tìm thấy nó nữa. Ngôn... em yêu anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play