“Cậu chủ, cô Tô đã được đưa vào trong bệnh viện rồi. Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho cô ấy.” Lúc vừa xuống xe, có một tên đàn em chạy tới báo cáo với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn chỉ khẽ gật đầu một cái, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào cả.
Còn Cố Tích Niên vừa mới xuống xe, cô đã nhanh chóng chạy về phòng ngủ rồi vội vàng tìm điện thoại gọi điện cho Trương Tiểu Quy. Đã hơn một tiếng trôi qua rồi không biết cô ấy đã được người ta phát hiện ra chưa nữa.
“Tút tút tút tút tút…” Tiếng điện thoại vang lên, giống như có một con nai nhỏ đang không ngừng đi lại trong lòng của Cố Tích Niên vậy, cô vẫn luôn không thể yên lòng được.
Điện thoại kêu lên rất lâu nhưng vẫn không có người nào nghe máy, không lẽ đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra Trương Tiểu Quy hay sao? Phải làm sao bây giờ?
Cố Tích Niên không cam tâm mà tiếp tục gọi điện thoại.
'Tút tút tút tút tút’.
“Alo?” Cuối cùng thì đầu bên kia cũng có người nghe máy, nhưng lại là giọng nói của một người đàn ông.
“Tiểu Quy sao rồi?” Cố Tích Niên cũng không quan tâm rốt cuộc có chuyện gì, bây giờ cô chỉ lo lắng cho Tiểu Quy mà thôi.
“Chị Tích Niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị đại lại bị người ta đánh vậy? Là tên khốn nào đã làm ra chuyện này?” Đối phương tức giận nói.
“Tiểu Quy không sao chứ?” Cố Tích Niên không trả lời câu hỏi của đối phương, cô chỉ muốn biết tình hình hiện giờ của Tiểu Quy thôi.
“Chị đại vẫn ổn, bây giờ chị ấy đã được đưa tới bệnh viện rồi. Tình hình cụ thể như thế nào bây giờ vẫn chưa biết rõ được, còn phải đợi kiểm tra đã.”
“À...”
“Chị Tích Niên, chị có muốn tới thăm chị đại không?”
“Ừ, chị sẽ tìm thời gian tới đó.”
Sau khi cúp máy, Cố Tích Niên như trút được gánh nặng, cô ngã xuống giường rồi nặng nề thở ra một cái. Đến bệnh viện là tốt rồi, đã đến bệnh viện là tốt rồi.
“Trông cô có vẻ nhàn nhã quá nhỉ?” Một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng tới.
Thần kinh vừa được thả lỏng của Cố Tích Niên ngay lập tức căng lên như dây đàn vậy. Không cần nhìn thì cô cũng biết giọng nói này là của ai. Cô vốn đang nằm nhưng nhanh chóng ngồi bật dậy, cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đang lên tiếng.
Hạ Ngôn nhàn nhã dựa người lên khung cửa, anh nghiêng người, mái tóc màu nâu kia của anh bởi vì vậy mà che mất đi một con mắt. Khí chất lạnh lẽo của anh khiến cho cả căn phòng như xuống không độ vậy, dường như mọi thứ đều bị đóng băng trong nháy mắt.
“Anh có chuyện gì không?” Cố Tích Niên nhíu chặt mày lại, cô ngồi ở trên giường nắm chặt lấy drap trải giường. Tuy khoảng cách giữa hai người không xa lắm nhưng lại có cảm giác xa cách kỳ lạ.
“Người phụ nữ kia, cô cất ngay cái ánh mắt đấy đi.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt đó của Cố Tích Niên khiến anh cảm thấy rất khó chịu, anh cũng không biết rốt cuộc là vì sao nữa.
“Ánh mắt của tôi làm sao?” Cố Tích Niên mím môi, cô nhìn Hạ Ngôn bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô không biết trong lúc lơ đãng cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt phản kháng, muốn cách xa người đàn ông này ra. Ánh mắt ấy của cô đã tạo nên một bức tường vững chãi.
Hạ Ngôn híp mắt lại, đối diện với ánh mắt không chịu đổi đó của Cố Tích Niên, cơn giận của anh bùng phát, anh nói: “Cởi quần áo ra.”
“Hả?” Cố Tích Niên sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng xem đang xảy ra chuyện gì. Cởi, cởi quần áo ư? Là cô nghe nhầm rồi sao?
“Cô có cần tôi cởi giúp cô không?”
“Anh… Anh đang nói cái gì vậy?” Cố Tích Niên ngoảnh mặt đi, cô thà giả ngu coi như không nghe hiểu mọi chuyện thì tốt hơn.
“Hừ.” Người phụ nữ giả tạo này, lại bắt đầu diễn nữa sao? Đã bao lâu Hạ Ngôn chưa nhìn thấy vẻ mặt đó của người phụ nữ này rồi, đúng là càng nhìn càng khiến cho người ta muốn hành hạ cô hơn.
Hạ Ngôn sải bước đi vào rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Bốp”. Chỉ nghe thấy một tiếng vang cực mạnh, tiếng đóng cửa phòng cũng khiến cho Cố Tích Niên phải run rẩy, cô nhìn thấy Hạ Ngôn đang bước từng bước lớn về phía mình.
Cố Tích Niên rụt người lại, cô nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nếu như câu nói này mà có tác dụng thì đã không xảy ra những chuyện khi trước rồi, Hạ Ngôn nghiêng người khiến Cố Tích Niên ngã xuống, anh nói: “Cô đã quên những gì mình nói hôm nay nhanh như thế sao?”
Nửa người Cố Tích Niên ở trên giường, hai tay Hạ Ngôn lại đè chặt bả vai của cô, giam cô trong một không gian chật hẹp.
“Tôi đã nói những gì?”
Hạ Ngôn nhếch môi lên nở nụ cười lạnh lùng, anh giơ tay lên chậm rãi chạm vào cổ áo của cô rồi kéo nó ra: “Ngoan ngoãn.”
Cố Tích Niên co rúm người lại nhằm che đi cảnh xuân, trên mặt cô là vẻ lúng túng, cô nói: “Tôi nói sẽ ngoan ngoãn nhưng không phải là chỉ phương diện này. Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nhưng không phải là cái này.”
“Cô nghe lời là phải rồi, không lẽ cô vẫn là học sinh mẫu giáo sao? Cô nghĩ nói một câu như thế là được à?” Ngón tay của Hạ Ngôn đang chậm rãi kéo quần áo của cô ra.
“Anh, anh đừng như thế mà.”
“Cô muốn như thế nào? Muốn tôi chạm vào đâu.” Ngón tay của Hạ Ngôn đã lướt đến ngực của Cố Tích Niên rồi. Một cánh tay khác chạm vào eo cô rồi chậm rãi sờ lên đó, anh nở nụ cười ngạo nghễ: “Hay là nơi này.”
“Đừng…” Cố Tích Niên căng thẳng mím chặt môi lại, phần thịt trên đùi theo phản xạ có điều kiện của cô mà trở nên căng cứng: “Anh… Bỏ tay ra…”
“Bỏ tay ra ư? Bỏ tay ra rồi thì để ở đâu được đây nhỉ?” Khóe miệng Hạ Ngôn hơi nhếch lên.
Nhìn thấy Cố Tích Niên vì mình mà khó chịu, Hạ Ngôn không khỏi cảm thấy thoải mái trong lòng.
“Cảm giác thế nào?” Hạ Ngôn mỉm cười lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên.
“Không, không…” Cố Tích Niên ngoảnh đầu đi, dường như cô sắp vùi đầu mình vào trong chăn rồi, bắp thịt toàn thân căng thẳng đến nỗi run lên bần bật.
Đầu óc của cô choáng váng… Cô cảm thấy rất khó chịu...
Cố Tích Niên ngượng đến đỏ bừng mặt, đây không phải là xấu hổ nữa mà là vô cùng vô cùng xấu hổ.
“Anh đừng như thế này nữa, tôi cầu xin anh đấy.” Cố Tích Niên đè nén giọng nói của mình, cô cố gắng khống chế bản thân để không bật ra những tiếng kêu mờ ám. Cô thật sự rất hận bản thân mình, nhưng càng căm hận khi bị anh đối xử như thế này hơn.
Trong lòng nảy sinh cảm giác không muốn và chán ghét, cơ thể Cố Tích Niên không ngừng co lại. Cô muốn tránh khỏi sự tiếp xúc thân thể với Hạ Ngôn. Cô giống như một đứa trẻ hoảng loạn giãy giụa, cố gắng muốn tránh đi vậy.
Dường như Hạ Ngôn đã biết được ý đồ muốn trốn tránh của Cố Tích Niên, anh đột nhiên đè mạnh lên đầu cô.
“A.” Đầu của cô bị đè ở trên giường không tài nào nhúc nhích được, cô mở to hai mắt rồi nói: “Anh đè tôi rất đau, buông tay ra.”
“Đau ư? Sẽ còn đau hơn nữa đấy. Người phụ nữ này, tôi khuyên cô đừng có mà giở trò với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô phải chịu đau đớn hơn nữa đấy.” Giọng nói của Hạ Ngôn trở nên rất độc ác, dường như anh đã bị chọc giận bởi hành vi cố gắng muốn trốn tránh của người phụ nữ này thì phải.
Một cánh tay khác đột nhiên vươn tới.
“A, anh muốn làm gì.” Cố Tích Niên cố gắng ngăn cản động tác tiếp theo của Hạ Ngôn nhưng cánh tay của cô lại không với tới, trong lúc giãy dụa cô lại bị anh ăn sạch. Đừng nói là phản kháng, cô đã bị anh giày vò đến nỗi không còn sức lực.
Cố Tích Niên mệt mỏi nằm trên giường, cô đã không còn sức mà chống đối nữa rồi.
“Anh không thể như thế này được.” Cố Tích Niên mở to hai mắt ra.
Hạ Ngôn bình tĩnh, anh không ngừng trêu chọc thần kinh của cô.
Cảm giác như bị điện giật vậy, nó không ngừng khiến cho người ta cảm thấy choáng váng đầu óc. Mỗi một lần chuyển động lại giống như đang chạm vào từng tế bào trên cơ thể cô vậy, điều đó khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Đừng như thế này nữa… Đừng như thế này nữa mà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT