“Tôi sai rồi, tôi sai rồi được không? Là tôi đánh Tô Gia Hân, tôi sẽ nhận lỗi với Tô Gia Hân, tôi sẽ xin lỗi cô ta. Vậy nên… Vậy nên xin anh hãy tha cho Tiểu Quy.”
Cố Tích Niên vừa khóc vừa nói, nếu như cô chạm tới giới hạn của Hạ Ngôn, vậy thì lúc này giới hạn của Cố Tích Niên cũng đã chạm đáy rồi. Vợ chính thức mà phải xin lỗi tình nhân, có lẽ nói ra tất cả mọi người đều sẽ cười nhạo cô mất. A… Quả thật cô nghe mà còn muốn cười nhạo chính mình nữa là.
“Nhận lỗi ư? Cô cho rằng chuyện này chỉ cần nhận lỗi là xong sao? Tích Niên, cô ngây thơ quá rồi đấy.” Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên.
“Tôi xin anh... Tôi xin anh." Cố Tích Niên khóc lóc nức nở, cô gần như không dám tới xem Trương Tiểu Quy đang bị đánh, cô sợ nhìn một lần mình lại đau lòng một lần.
“Tích, Tích Niên... Cậu, cậu không cần cầu xin tên khốn đó đâu. Cho dù tớ có chết thì tớ cũng không sợ. Kiếp sau tớ vẫn là một nữ anh hùng.” Trương Tiểu Quy thở không ra hơi nói, sau khi nói xong cô ấy đột nhiên trở nên tiều tụy. Ngay cả lúc nói chuyện cũng có máu tươi chảy ra nữa. Có thể tượng tượng được vết thương lúc này của cô ấy đang rất nặng.
Cố Tích Niên nhắm chặt hai mắt lại, Tiểu Quy, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, là tớ đã hại cậu. Tớ sẽ không để cậu phải tiếp tục chịu đau khổ nữa đâu. Tớ có thể từ bỏ tất cả mọi thứ để cứu cậu…
Thậm chí là tôn nghiêm của mình!
Cố Tích Niên đứng bên cạnh Hạ Ngôn, cô chậm rãi khom lưng rồi quỳ xuống ngay trước mặt anh. Cô lại mở mắt ra, đôi mắt ầng ậng nước: “Hạ Ngôn, tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy tha cho Tiểu Quy đi.”
Người ta đều nói dưới đầu gối của đàn ông là vàng, vậy còn phụ nữ thì sao? Dưới gối phụ nữ cũng có vàng đó. Quỳ không đau người nhưng lại đau ở tim đây này.
Hạ Ngôn nhìn Cố Tích Niên rồi nói: “Hừ, nếu như lần sau cô còn dám bắt nạt Tô Gia Hân như thế nữa thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn bây giờ gấp mười lần đấy.”
“Tôi biết rồi, bây giờ anh có thể tha cho Tiểu Quy được chưa?”
“Được thôi nhưng mà cứ để như thế này thêm nửa tiếng nữa đi. Tôi nhớ thời gian cô hành hạ Gia Hân cũng không chỉ có nửa tiếng đâu nhỉ.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, trong ánh mắt anh còn có cả sự độc ác. Nhìn thấy Cố Tích Niên quỳ gối trước mặt mình, anh chỉ nhượng bộ một chút như vậy thôi sao?
Cố Tích Niên trợn tròn hai mắt, nước mắt cũng theo đó chảy xuống gò má, lúc này nước mắt cũng có thể đâm trái tim đau nhói. Nửa tiếng ư? Trong nửa tiếng này Tiểu Quy không chết thì cũng sẽ thành tàn phế mất thôi.
“Không, không được! Tôi cầu xin anh đấy, anh đừng đánh nữa mà. Bây giờ anh dừng tay lại đi, dừng tay lại đi mà.” Cố Tích Niên chạy tới ôm lấy ống quần của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn người phụ nữ đang quỳ gối cầu xin ngay trước mặt mình, dáng vẻ cầu xin thấp kém này của cô trông chẳng khác gì mẹ của cô cả. Sự thù hận trong ánh mắt anh càng lúc càng nhiều, anh không chút nương tay mà thẳng chân đá Cố Tích Niên văng ra.
Cố Tích Niên khẽ rên lên một tiếng, cô nhìn thấy Tiểu Quy càng lúc càng suy yếu thì cô lại càng căng thẳng hơn. Cô lại bò tới trước chân của Hạ Ngôn rồi nói: “Hạ Ngôn, tôi cầu xin anh đấy, tôi xin anh đừng làm Tiểu Quy bị thương nữa, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Một câu ngoan ngoãn này cuối cùng cũng khiến cho khóe miệng Hạ Ngôn khẽ nhếch lên: “Ôi chao? Ngoan ngoãn ư?”
“Đúng vậy, chỉ cần anh tha cho Tiểu Quy thì tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn. Chỉ cần anh tha cho cô ấy…” Cố Tích Niên vừa khóc nức nở vừa nói, đây đã là con át chủ bài của cô rồi. Ngoại trừ cái này ra cô còn có thể làm gì để khiến tên ác ma này buông tha nữa đâu?
“Tốt, tốt lắm.” Hạ ngôn mỉm cười lạnh lùng, anh ra lệnh cho đám đàn em của mình: “Tha cho cô ta đi.”
“Vâng!”
Cho dù là người đánh đập Trương Tiểu Quy hay là những người đang giam cầm Trương Tiểu Quy thì bọn họ đều buông cô ấy ra. Tiểu Quy giống như một người mất đi khung xương ngã vật xuống mặt đất…
“Tiểu Quy!” Cố Tích Niên đứng dậy, cô nhanh chóng chạy tới bên Tiểu Quy rồi ngồi xổm trước mặt cô ấy, cô không dám chạm vào cơ thể đã bị đánh đập này.
Cố Tích Niên rất sợ mình sẽ làm đau cô ấy.
Khóe miệng Trương Tiểu Quy vẫn còn đang chảy máu, ánh mắt cô ấy gần như sắp nhắm lại, cả người trông vừa tiều tụy lại vừa không có sức sống. Cố Tích Niên nhìn thấy cô ấy như thế thì lòng đau như cắt.
“Tiểu Quy, … Là lỗi của tớ. Cậu, tớ có lỗi với cậu, là tớ đã làm liên lụy cậu.”
Trương Tiểu Quy nheo mắt lại, cô ấy nhìn Cố Tích Niên bằng ánh mắt như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Trương Tiểu Quy muốn nói chuyện nhưng lại không nói thành tiếng được, chỉ có thể nhìn khẩu hình của cô ấy mà đoán được thôi, dường như cô ấy đang muốn nói: ‘Tớ, không sao đâu.’
Điều này càng khiến cho Cố Tích Niên khóc kinh khủng hơn…
Cố Tích Niên chưa bao giờ căm hận bản thân mình đến thế, cô mong rằng tất cả những nỗi đau này đều chuyển hết lên người cô...
Hạ Ngôn đứng ở một bên, vẻ mặt bình thản, anh lạnh lùng nói: “Đưa bà chủ đi.”
“Vâng.”
Những người mặc đồ đen đi đến trước mặt Cố Tích Niên rồi nói: “Bà chủ, đi thôi.”
“Không được, tôi muốn ở bên cạnh Tiểu Quy. Cô ấy đang bị thương nặng như thế, tôi phải ở bên cạnh cô ấy.” Cố Tích Niên ôm chặt lấy Trương Tiểu Quy, lúc này cô không thể nào rời khỏi cô ấy được.
“Kéo đi.” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Ngôn đẩy Cố Tích Niên vào trong địa ngục.
Hai tên đàn em mặc đồ đen đi tới gỡ tay của Cố Tích Niên ra, bọn họ mạnh mẽ tách cô và Trương Tiểu Quy ra rồi lôi cô đi trên mặt đất.
Lôi đi...
“Mấy người thả tôi ra, mấy người thả tôi ra, tôi muốn ở bên cạnh Tiểu Quy. Tôi không muốn đi, thả tôi ra.” Cố Tích Niên dùng sức giãy dụa. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Trương Tiểu Quy thôi, như vậy là đủ rồi… Thế nên cô đã dùng hết sức bình sinh để giãy dụa…
“Cố Tích Niên, cô nên nhớ những gì cô vừa mới nói. Hay là cô muốn chuyện vừa rồi tiếp diễn.” Tiếng của Hạ Ngôn ở đằng sau giống như tiếng vang của ma chú vậy.
Sau khi nghe xong câu này, Cố Tích Niên mất hết sức phản kháng. Nếu như cô còn tiếp tục chống cự nữa thì Hạ Ngôn sẽ thu hồi mệnh lệnh, anh sẽ tiếp tục ra tay với Tiểu Quy mất thôi.
Xin lỗi cậu…
Tiểu Quy, lúc cậu bị thương tớ lại không thể ở bên cạnh cậu được... Xin lỗi cậu.
Cố Tích Niên chán nản bị kéo đi, lúc bị kéo đi ánh mắt cô vẫn dán chặt trên người Trương Tiểu Quy đang nằm ở bên kia. Xin lỗi cậu Tiểu Quy, tớ sắp bỏ lại cậu không lo rồi.
Hãy tha thứ cho tớ.
Trương Tiểu Quy xụi lơ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngay cả sức để mở mắt cô ấy cũng không có.
Nước mắt của Cố Tích Niên chảy xuống không ngừng, cô giống như con rối bị kéo thẳng lên xe, cứ như con rối bị mang đi vậy... Tiểu Quy…
Bị lôi lên trên xe.
Hạ Ngôn ngồi ở bên cạnh Cố Tích Niên, cô khẽ tựa đầu vào cửa kính xe, ánh mắt vẫn nhìn về phía nhà kho, cô khàn giọng nói: “Hạ Ngôn, anh thật sự rất tuyệt tình.”
“Hừ, đây đều là những thứ tôi muốn.”
“Vứt Tiểu Quy ở lại nơi đó không lo, anh có biết… Sẽ như thế nào không?”
“Trước khi lo cho người khác thì cô nên tự lo cho chính mình trước đi thì hơn. Nơi này là địa bàn của cô ta, không bao lâu nữa người của cô ta sẽ tới đây nên không chết được đâu. Ngược lại cô đấy…” Hạ Ngôn mỉm cười lạnh lẽo.
Dường như câu nói này có thể xuyên thấu tâm can của con người vậy, nó khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh… Nhưng lúc này Cố Tích Niên chỉ có thể nhìn Hạ Ngôn bằng ánh mắt sợ hãi: “Anh muốn cái gì?”
“Khiến cô muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
“Hừ, trước mặt anh tôi đã là một người chết rồi, còn quan tâm tới sống chết nữa hay sao? Không bằng anh cứ giết chết tôi đi, cho tôi được chết thoải mái một chút.” Cố Tích Niên khẽ cười, đã đến bước đường này rồi thì cô còn sợ chết nữa sao? Hừ…
“Tôi sẽ từ từ hành hạ cô…”
Cố Tích Niên không nói thêm gì nữa. Lúc này ngoại trừ việc cầu nguyện những người kia nhanh chóng đến thì cô thật sự chẳng biết làm gì nữa… Cô nhắm chặt hai mắt lại, không muốn nghĩ bất kỳ điều gì nữa, cũng không muốn lên tiếng nói bất kỳ điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT