Khi Trương Tiểu Quy trút giận thì đã muốn gánh hết mọi tội lỗi, cô ấy không muốn vì chuyện mình làm mà khiến Tích Niên phải chịu đối xử bất công.

“Tiểu Quy!” Cố Tích Niên lập tức quát lên, sợ Tiểu Quy nói tiếp nên cô nhìn về phía Hạ Ngôn: “Người đánh Tô Gia Hân là tôi. Hạ Ngôn, anh muốn thế nào? Muốn đánh lại tôi sao? Anh thấy hôm qua còn chưa đủ à?”

“Đánh cô sao? Tích Niên, tôi đã lười ra tay đánh cô rồi.” Hạ Ngôn cười lạnh lùng.

Cô nhíu mày, rốt cuộc anh muốn thế nào? Thế này không giống với tính cách lạnh lẽo vô tình của anh? Nếu anh đã quan tâm Tô Gia Hân như vậy thì sao lại không truy cứu chứ? Rốt cuộc anh định làm gì?

Hạ Ngôn không nói gì, chỉ bước đến gần các cô. Anh đi vòng qua Cố Tích Niên, đến bên cạnh Tô Gia Hân. Nhìn cô gái người đầy thương tích, anh khẽ nhíu đôi mày kiếm.

“Ngôn... Khụ khụ khụ...” Tô Gia Hân khóc la, không ngừng ho khan, rồi chợt ho ra một ngụm máu tươi.

Anh càng nhíu mày chặt hơn, máu đỏ nhiễu xuống khoé môi cô ta làm anh càng thêm tức giận. Nhưng anh không để lộ cơn giận đó ra bên ngoài, chỉ chậm rãi cởi dây trói trên người cô ta ra.

Khi đã được tự do, Tô Gia Hân dùng sức lực toàn thân bổ nhào vào người anh, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Ngôn... Em thật sự đau lắm. Anh phải báo thù cho em.”

Hạ Ngôn đứng dậy thêm lần nữa, nhìn về phía hai cô.

“Hừ!” Trương Tiểu Quy khinh thường quay đầu sang hướng khác. Đến lúc này rồi mà bọn họ còn có tâm trạng ân ái, cũng không nghĩ đến Tích Niên đang ở đây. Thật là khiến cho người ta hận đến ngứa răng.

Đôi mắt xanh thẳm của Hạ Ngôn dừng trên người cô: “Cô đúng là ngày càng to gan!”

“A...” Cố Tích Niên cũng khinh thường nghiêng đầu.

“Tôi biết tính cô bướng bỉnh nên cho dù có đánh cô thì cũng không thay đổi được. Tôi muốn đổi cách khác, xem có thể nào khiến cho cô ngoan ngoãn hơn không.” Dứt lời, đôi mắt xanh dương ra hiệu cho đàn em.

Sau đó.

“Các người làm gì vậy?” Trương Tiểu Quy kêu to, chỉ trong nháy mắt cô ấy đã bị mười mấy người mặc đồ đen vây quanh. Hơn nữa, bọn họ còn ngăn Cố Tích Niên bên ngoài, chỉ bao vây mỗi mình cô ấy.

Cô cũng thấy căng thẳng theo: “Hạ Ngôn, anh muốn làm gì? Mau bảo đàn em của anh lui ra!”



“Ra tay!” Anh lại cất tiếng đầy lạnh lùng.

Mười mấy người mặc đồ đen ra tay với Trương Tiểu Quy. Một chọi mười, hơn nữa nhìn bọn họ ra tay thì biết ai nấy đều không vừa, mới nhìn đã biết là có võ.

Cố Tích Niên muốn xông vào trong vòng chiến nhưng lập tức bị một người mặc đồ đen khác chộp lấy.

“Hạ Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh có tức giận thì cứ trút vào tôi đây này! Đối phó với bạn tôi làm gì chứ!” Cô gào thét.

Còn anh thì vẫn lạnh lùng: “Tích Niên, nếu cô không muốn bị thương thì trốn thật xa vào.” Nói xong anh lại gọi hai người mặc đồ đen đến, đưa Tô Gia Hân bị thương ra khỏi kho hàng.

“Tôi không ngại bị thương. Anh đừng ra tay với Trương Tiểu Quy!”

Không có tác dụng. Mấy lời gào rống của cô đều bị anh phán là vô dụng.

Rất nhanh sau đó, Trương Tiểu Quy không đánh lại được một đám người nên bị mấy người mặc đồ đen khoá tay chân. Đôi tay xoè ra bị khoá chặt, hai chân hơi banh ra cũng vậy. Bị bốn năm người vạm vỡ cố định cơ thể khiến cô ấy không thể nhúc nhích.

“Buông cô ấy ra! Các người mau buông cô ấy ra!” Cô thét to.

“Niên Niên, cậu đừng quan tâm đến tớ. Hạ Ngôn, anh muốn đánh muốn giết gì cứ tuỳ, tôi ngồi thẳng chờ anh đây! Tôi mà được thả thì lần sau gặp Tô Gia Hân sẽ đánh cô ta đến chết mới thôi!” Cô ấy vẫn mạnh miệng nói, khí thế không hề giảm sút.

“Đúng là một cặp chị em tình nghĩa sâu đậm.” Anh lạnh lùng nói.

Cố Tích Niên chỉ cảm thấy tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, sự căng thẳng đã truyền lên não, mạch máu đập mãnh liệt như sắp nổ tung. Cô nhanh chân chạy đến bên cạnh anh: “Hạ Ngôn, thả Tiểu Quy ra đi. Anh muốn gì tôi đều đồng ý, thả cô ấy ra đi.”

“Tích Niên, bây giờ cô mới nói những lời này không phải hơi muộn rồi sao? Các cô đã làm gì thì phải bị trừng phạt tương xứng, hừ!”

“Là tôi làm. Anh muốn phạt gì thì tôi đều nhận. Anh không cần phải đối xử với Tiểu Quy như thế. Là tôi, là tôi làm!” Cố Tích Niên không ngừng chỉ vào bản thân, hi vọng anh có thể nhìn thấy. Nhưng mà... Trong mắt anh không có những điều đó. Lời cô nói vào tai trái thì ra tai phải, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Hạ Ngôn nhìn cô đầy lạnh lùng, sau đó lại nhìn đàn em gần đó: “Đánh!”



“Đừng...! Đừng mà!” Cố Tích Niên gào to, xoay người nhìn mấy người mặc đồ đen đứng trước mặt Trương Tiểu Quy.

‘Chát’. Một cái tát cực mạnh rơi xuống mặt cô ấy.

“Đánh đi, có giỏi thì các người đánh bà đây chết luôn đi! Hạ Ngôn, anh đối xử với Tích Niên như thế chắc chắn sẽ gặp quả báo... Á!” Dứt lời, mặt Trương Tiểu Quy lại phải hứng thêm một bạt tai.

Lực tay của đàn ông mạnh hơn phụ nữ rất nhiều. Hai bạt tai đánh xuống đã khiến khoé miệng cô ấy chảy máu, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn kiên định, không hề lùi bước.

“Đừng! Đừng đánh nữa!” Cố Tích Niên xông qua đó, muốn đẩy những người đánh Tiểu Quy ra. Tiếng tát tai đó như đánh vào tim cô, mỗi một cái tát rơi xuống đều khiến tim cô đau đớn.

Nhưng cô vừa mới đi qua đã bị hai người mặc đồ đen kéo lại, hoàn toàn không thể nào đến gần Trương Tiểu Quy được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy bị đánh.

Từng cú đấm, từng cái đạp, từng cái tát rơi xuống. Trương Tiểu Quy như biến thành cái bao cát bị người ta đấm đá điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không rên một tiếng.

Cố Tích Niên khóc lóc đau khổ. Lúc này, phản kháng của cô đều không hề có tác dụng, mỗi câu ‘đừng đánh’ đều không thể vãn hồi sự tình, cô phát hiện ra mình bất lực.

Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt. Cô có thể làm gì đây? Ông trời ơi, ông nói tôi biết tôi có thể làm được gì đây? Có phải chết cũng được, nhưng tôi không thể để Tiểu Quy chịu đau đớn thay cho tôi được. Xin ông, xin ông chuyển hết những đau đớn đó lên người tôi đi.

Đừng đánh Tiểu Quy nữa.

“Phụt...” Trương Tiểu Quy phun ra một ngụm máu.

Máu đỏ tươi dường như nhuộm đỏ con ngươi Cố Tích Niên. Tiểu Quy hộc máu rồi? Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Cô bất chợt quay đầu về phía Hạ Ngôn.

Anh vẫn hững hờ như thế, không hề để cảnh tượng trước mặt vào mắt, chỉ lạnh lùng đứng một bên quan sát.

Sự căm thù dâng trào trong lòng Cố Tích Niên, nhưng lúc này cô chỉ có thể kìm chế lòng căm thù đang điên cuồng lan tràn xuống. Bởi vì... Bởi vì người cứu được Tiểu Quy chỉ có mình anh.

“Hạ Ngôn, thả cô ấy, thả Tiểu Quy ra đi! Cô ấy là người thân duy nhất của tôi. Anh đừng như thế! Ngoài cô ấy ra tôi không còn ai cả.” Cô hét về hướng Hạ Ngôn rồi thoát khỏi hai người mặc đồ đen chạy về phía anh.

“Đương nhiên tôi biết cô ta rất quan trọng đối với cô. Vậy nên mới phải như thế đó. Cố Tích Niên, cô dám khiêu chiến sự kiên nhẫn và giới hạn của tôi. Đây chính là hậu quả!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play