Edit+beta: Anbel
Sức cắn của Phương Dạ Âm không nặng cũng không hề nhẹ chút nào.
Tần Việt Phương hừ một tiếng, chỗ hầu kết của hắn hiện lên một dấu răng có thể thấy một cách rõ ràng.
"Phương Dạ Âm!"
Tần Việt Phương có chút tức giận, đôi mắt hắn tối lại, nụ cười nhạt bên khóe môi cũng biến mất.
"Cậu đừng có mà quá phận!"
Hắn đối với Phương Dạ Âm quả thật có nhiều hơn hai phần dung túng, nhưng mà đều này không có nghĩa là có thể cho phép cậu quá phận đến như vậy.
Phương Dạ Âm đưa ngón tay đến sờ cổ họng hắn, hệt như không hề nhìn thấy sự tức giận của hắn.
Cậu không chút nào để ý mà sờ tới sờ lui tại cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: "Anh giận hả?"
Không thể cắn nổi, da quá dày.
Toàn bộ ngón tay Phương Dạ Âm duỗi ra, bao trùm lấy cổ của hắn, không nặng không nhẹ mà ấn vô, nghĩ thầm, không biết bóp có nổi không.
Bằng không, thử một lần xem sao....Đôi mắt Phương Dạ Âm có chút tối lại.
Tần Việt Phương bị bàn tay lành lạnh của cậu sờ soạng, toàn hắn hắn có chút mất tự nhiên mà rụt lại, cau mày nói: "Tay cậu làm sao mà lạnh vậy?"
Hắn cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện Phương Dạ Âm đi chân trần đứng trên sàn nhà cẩm thạch trắng ngọc trơn bóng, khiến cho đôi bàn chân trắng nõn mềm mại của cậu vì lạnh mà đỏ ửng lên.
Tần Việt Phương nén cơn tức giận, hắn ôm ngang cậu lên, đem đến bên giường rồi thả xuống.
"Cậu phải hiểu rõ bên cạnh tôi không thể chỉ có mình cậu." Tần Việt Phương đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống cậu, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn lên.
Phương Dạ Âm hơi khép mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêng vào gối mềm, dừng như là cố ý không nghe lời hắn nói, khuôn mặt có chút đáng thương.
Trong lòng Tần Việt Phương có chút dịu lại, hắn hơi cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Bảo bối, cậu cùng cậu ấy không giống nhau."
Nghe thấy câu nói đó, Phương Dạ Âm chợt ngước mắt nhìn hắn một cái.
"A."
Cậu ấy cùng anh đương nhiên không giống nhau, anh chính là đồ fake! ĐM!
Vừa lì vừa hèn hạ lại đáng ghét!
Phương Dạ Âm có chút khống chế không nổi mà thở phò trong lòng mắng ầm lên, mấy từ chửi thề này đều là cậu học được từ trong trường.
Phương Dạ Âm lại không chú ý tới, kỳ thật thời điểm khi mà cậu kích động, một tí cảm xúc nhỏ cậu cũng không thể nào khống chế được, nhất là khi cực kỳ tức giận, môi sẽ vô thức dẩu lên, khuôn mặt mềm mại cũng hơi phúng phính, thoại nhìn như đứa trẻ đáng thương không được hôn, quyến rũ mê người.
Nhất là khi đôi mày cậu nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Việt Phương, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong lòng cậu đang mắng hắn mà hệt như đang nói, 'tôi đáng yêu như thế này, sao anh lại không đến hôn tôi?'
Tần Việt Phương nhìn một cái liền bị hút vào đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của cậu, bị mê hoặc đến nổi có chút hứng lên.
Hắn cúi người xuống, khẽ hôn một cái lên môi cậu, bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng có câu dẫn tôi, bằng không tôi không nhịn nổi đâu."
Hai người mặt đối mặt dựa vào nhau rất gần, hô hấp cơ hồ muốn quấn lấy nhau, nóng rực triền miên mà dây dưa.
Phương Dạ Âm cong cong môi: "Còn chưa thấy anh nhịn bao giờ."
Nhịn cái gì mà nhịn, để anh tích đủ tinh lực tối nay đi ngủ với bồ cũ của tôi à??
Tần Việt Phương có chút quyến luyến vuốt ve môi cậu một hồi sau đó than thở một câu: "Nhóc xấu xa, đều tại cậu mà tôi đã nhịn hết nửa tháng rồi."
Từ ngày mà Phương Dạ Âm nôn ói trở đi, hắn cũng không có "ăn" được một chút "thịt" nào, lựa chọn nuôi thêm một con chim khác mà hắn cũng chả có tâm tình hưởng dụng chút nào.
Nếu không phải hôm nay Mục Bạch xuất hiện, hiện tại hắn và cậu hẳn là đang ở trong phòng tắm, triền miên giao hợp, nước - sữa giao hòa.
"Lúc trước cậu còn không đồng ý để tôi chạm vào." Lúc Tần Việt Phương nói những lời này còn kèm theo một chút ủy khuất.
Phương Dạ Âm dường như bị hắn nói trúng điểm nào, đôi mắt đen của cậu khẽ nhúc nhích.
Cậu chợt nở một nụ cười, trong mắt lấp lánh phát sáng.
Tay cậu vuốt ve khuôn mặt Tần Việt Phương một cách ái muội, mở miệng phun khí nóng lên môi hắn.
"Nếu như, hiện tại tôi muốn anh chạm vào tôi."
Anbel: hô hô, mị đã quay lại.