Editor: Anbel
Vẻ bề ngoài của Mục Bạch có xu hướng hoạt bát cùng tuấn tú, khác biệt với Phương Dạ Âm trông có vẻ yếu đuối, thời điểm y không cười nhìn cả người có chút lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại hệt như ánh mặt trời tỏa sáng.
Y mặc một chiếc áo len màu trắng, mái tóc màu nâu nhạt, thoạt nhìn y như một sinh viên đại học điển trai và tỏa nắng.
Tuổi y cùng Tần Việt Phương không khác xa nhau mấy, Tần Việt Phường nhìn một cái đã lộ ra khí chất của nam nhân thành đạt, mà vẻ ngoài của y tựa hồ lại chẳng có dấu vết của thời gian nào lưu lại cả.
Mục Bạch bưng ly hồng trà lên, đặt ở dưới chóp mũi ngửi một cái, cảm thán mà nói: "Trà bá tước à, tôi còn không nghĩ tới cậu sẽ chuẩn bị loại trà này đấy." Ngón tay của y tinh tế thon dài, cầm ly trà màu trắng viền vàng, biểu tình thỏa mãn trên mặt làm người khác ngắm nhìn y từ tận đáy lòng không khỏi thấy bồi hồi.
Tần Việt Phương có chút phức tạp nhìn chằm chằm y, khẽ cười nói: "Những thứ mà cậu thích, tôi vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho cậu."
Hắn chưa từng che giấu tình cảm của hắn đối với Mục Bạch cả.
Nhưng mà ngược lại, Mục Bạch cũng chưa từng trao cho hắn cơ hội nào cả.
Mục Bạch cười cười, đôi mắt dịu dàng mang theo một tia trêu chọc: "Tôi vừa mới về, cậu đâu cần phải đuổi tôi đi nhanh như vậy đâu."
Tần Việt Phương khẽ thở dài một cái: "Cậu vẫn một chút cơ hội cũng không chừa cho tôi."
Mục Bạch lắc đầu: "Cậu hiểu mà, chúng ta không hề hợp nhau."
Tần Việt Phương cười cười, cũng không trả lời lại những lời này, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của hắn thôi cũng đã biết, hắn không đồng ý với câu nói này.
Mục Bạch coi cũng đã thành thói quen, y nhấp một ngụm hồng trà, nhìn xung quanh một vòng: "Sở thích của cậu một chút cũng không thay đổi."
Tần Việt Phương cười nói: "Thói quen thôi, cậu lần này sao lại trở về đột ngột như thế?"
Trong lời nói của hắn mang theo vài ý thăm dò cùng mừng thầm, đáng tiếc rằng Mục Bạch lại lắc đầu.
"Bị mấy người lớn trong nhà thúc giục đi kết hôn nên tôi phải sang bên này để lánh nạn một thời gian." Mục Bạch nháy mắt nói, "Cậu hiểu mà, tôi vẫn luôn có nhiều rắc rối hơn cậu mà."
Tần Việt Phương hiểu rõ cười nói: "Như vậy xem ra, tôi cô đơn không người thân thích cũng không có gì là không tốt cả."
Mục Bạch nhướng mày cảm thấy có chút kỳ quái nói: "Bà cô kia của cậu không tìm cậu quậy à?"
Nụ cười Tần Việt Phương phai nhạt đi một chút, kỳ thật Tần Việt Phương còn có một bà cô, lại nói tiếp thì lại có thêm chuyện thú vị.
Tần lão gia năm đó cũng coi như là một người phong lưu, con cái có cũng không ít, trong đó người được cưng chiều nhất là đứa con gái nhỏ tên Tần Thiến Thiến, ngay cả cha của Tần Việt Phương là một đứa trẻ tuổi vị thành cũng không có được sự sủng ái bằng một đứa con riêng bên ngoài.
Chỉ là thế sự khó lường, không ai ngờ tới được, Tần lão gia bất ngờ bị kẻ thù trả thù, chỉ để lại một trai một gái, Tần Thiến Thiến tuổi còn rất nhỏ tuổi, không lớn hơn Tần Việt Phương là bao, Tần lão gia sợ nàng chịu ủy khuất hơn nữa cũng không tín nhiệm cha của Tần Việt Phương, ông liền kiên quyết đem một nửa cổ phần chuyển sang danh nghĩa của Tần Thiến Thiến.
Khi Tần phụ Tần mẫu tiếp nhận công ty, họ thậm chí còn không phải là cổ đông lớn nhất của công ty mà còn phải cung cấp tiền để nuôi dưỡng Tần Thiến Thiến.
Lúc bọn họ còn sống thì luôn chiều chuộng nàng để được bình yên, còn đối với Tần Việt Phương không còn cha mẹ thì không có tính tình tốt như thế.
Tần Việt Phương lắc lưa ly hồng trà, nhìn hơi nóng bốc lên, hắn câu môi nói: "Tôi đem bà ta đưa ra nước ngoài rồi, mỗi tháng đúng hạn cung cấp tiền cho bà ta là được."
Lúc nói những câu đó trông hắn có vẻ hời hợt không quan tâm, nhưng bên câu nói đó lại chứa đựng sự nguy hiểm và đáng sợ mà người ngoài không thể nào hiểu được.
Mục Bạch khẽ thở dài tiếng.
"Cậu vất vả rồi."
Những năm nay, mệt mỏi sao? Tần Việt Phương đưa tay lên ngực tự hỏi, đúng là mệt mỏi.
Chỉ là sự an ủi dịu dàng ôn tồn của người khác đã từ lâu không thể xoa dịu được nội tâm lạnh lùng và cứng rắn của hắn, hắn đã sớm bị tháng năm mài giũa, chính mình tự khoác lên chiếc áo giáp rắn chắc mặc kệ tất cả.
Nhưng mà, luôn có một người, có thể dễ dàng hôn đến nổi bên trong chiếc áo giáp đó nóng bừng lên.
Đôi mắt Tần Việt Phương đầy ôn nhu nhìn người đối diện.
"Tôi từ trước nay đều không cần người khác an ủi bằng lời nói."
Ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt, thiên lôi câu địa hỏa*.
*Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Tần Việt Phương nhẹ giọng hỏi: "Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm nha?"
Đôi mắt Mục Bạch khẽ nhúc nhích, trên mặt nở cười quen thuộc.
"Một lát nữa vẫn còn rảnh."
Thế giới của người trưởng thành có chỗ tốt nhất chính là, mặt dù đã không còn quan hệ tình cảm, khi lửa nóng vẫn nổi lên như cũ, chỉ cần ngươi tình ta nguyện là được.
Tần Việt Phương liền cảm thấy hôm nay hắn có thể trả qua một đêm cực kì tuyệt vời.
"Bộp" - âm thanh phát ra từ lầu hai truyền đến.
Tần Việt Phương vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phương Dạ Âm đứng ở đầu cầu thang.
Cậu hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt nhìn hắn, đôi mắt khép hờ, bộ dạng có chút buồn ngủ và lười biếng.
Vẻ mặt Tần Việt Phương có chút không được tự nhiên, cái loại cảm giác người cũ cùng người mới chạm mặt nhau này làm tim hắn vô cớ đập nhanh.
"Cậu ra đây làm gì?"
Phương Dạ Âm đảo mắt qua người Mục Bạch, lười biếng chỉ cái điện thoại nằm dưới đất.
"Điện thoại của anh kêu."
Tần Việt Phương: "......."
Cho nên tiếng bộp vừa rồi là tiếng điện thoại mình rơi xuống đất à?
Phương Dạ Âm uể oải ngáp một cái, mặt mày lãnh đạm, cũng không hề có ý tứ nhặt giúp hắn.
Đôi mắt Mục Bạch như có suy tư gì mà khẽ nhìn lướt giữa hai người, một lát sau y cười một tiếng: "Được rồi, tối nay tôi có hẹn với đối tác một bữa cơm, hẹn cậu lại lần sau."
Tần Việt Phương vội vàng nói: "Vậy tôi sẽ liên hệ cho cậu sau."
Mục Bạch mỉm cười gật đầu, "Tôi ăn xong sẽ gọi cho cậu, nếu... Cậu rảnh."
Được người trong lòng mời, tất nhiên là hắn phải rảnh, hơi thở trên người Tần Việt Phương liền vui sướng hơi vài phần, hắn ôn nhu nói: "Tôi đợi cậu."
Phương Dạ Âm nhìn Tần Việt Phương tiễn người đi ra cửa, miệng khẽ mấp máy vài lời nghe không rõ, xoay người chậm rãi quay về phòng.
Sau khi Mục Bạch rời đi rồi, Tần Việt Phương quay trở lại phòng khách.
Trong không khí vẫn nồng nàn mùi hồng trà, Tần Việt Phương không vui nhíu mày, gọi điện thoại kêu dì Lưu đến dọn dẹp.
Tần Việt Phương đứng dựa vào cạnh cửa, trong lòng có buồn bã.
Loại buồn bã này đại khái cũng giống như con bướm ngửi lấy đóa hoa mình yêu thích, nhưng rồi lại vẫn bay đi.
Hắn muốn bắt lấy con bướm nhưng cũng chỉ có thể sờ tới cánh của nó chứ không thể nào khiến nó dừng lại.
Ngồi trên sô pha phát ngốc một hồi Tần Việt Phương mới bất tri bất giác nhớ tới Phương Dạ Âm.
Hắn cầm lấy điện thoại trên mặt đất rồi đi lên lầu, bên trong chỉ hiện lên cái tin nhắn của tổng đài 10086 mà thôi.
Tần Việt Phương hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía căn phòng trên lầu hai.
Không phải là cậu ghen rồi chứ?
—
truyện chỉ được đăng duy nhất tại khurungmattroi.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d.com của @vwn_bjhp, ghé thăm wordpress để đọc những chương truyện mới nhất, truyện sẽ up lên đó trước sau đó 2 tuần mới đăng bên wa.ttp.ad sau.
Phương Dạ Âm ngồi trên lan can quan sát xe cộ chạy tấp nập dưới lầu.
Vị trí chung cư mà Tần Việt Phương sở hữu này trên đoạn đường cực kỳ tốt, nằm ở trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, nhưng là vì nằm ở trên lầu cao nên không thể nghe thấy những âm thanh ồn ào của đường phố.
Đôi khi trong phòng có vài thời điểm yên tĩnh quá mức khiến cậu khó chịu.
"Cạch" - Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên.
Phương Dạ Âm có hơi giật mình nhưng lại không quay đầu lại.
Bước chân chậm rãi tiến đến gần, đôi tay nóng rực rắn chắc ôm lấy vai cậu, nụ hôn rơi tại nơi ánh mặt trời chiếu rọi lên má, mùi vị hồng trà nồng nặc.
"Làm sao vậy? Sao lại không vui rồi?"
Phương Dạ Âm hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Không vui, lão tử tất nhiên không vui rồi!
Anh ôm người của ông, buổi tối còn muốn ngủ cùng với cậu ấy, ông đây làm thế nào mà vui nổi.
Vẻ mặt của cậu lại làm Tần Việt Phương cảm thấy hắn đoán đúng nên hắn có chút vui vẻ.
Hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm lên thịt mềm trên mặt, đầu lưỡi ái muội liếm nhẹ qua dấu răng: "Nhóc xấu xa, thường ngày nhìn cậu không tình nguyện đến vậy, thì ra trong lòng vẫn có nghĩ đến tôi."
Tần Việt Phương trêu ghẹo cậu: "Cậu nói cậu, có phải muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không? Hả?"
Buộc cái con m* anh.
Phương Dạ Âm trong ngực nghẹn một cổ buồn bực, cậu hơi hơi quay đầu, nhìn thấy hầu kết nhô lên của hắn.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, hàm răng có chút ngứa.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Tối nay anh muốn ra ngoài sao?"
Tuy rằng hưởng thụ mùi dấm chua hiếm có của Phương Dạ Âm, nhưng mà vẫn không thể nào so sánh với Mục Bạch được, nụ cười của Tần Việt Phương trở nên có chút bất đắc dĩ.
Hắn nhẹ giọng nói: "Cậu phải ngoan một chút, biết chưa?"
Hắn nói cũng không rõ ràng nhưng mà Phương Dạ Âm hiểu rõ ý tứ của hắn, hơn nữa, còn hiểu rất rõ là đằng khác.
Trong lòng cậu có chút bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, cũng đúng, hắn làm sao có thể cự tuyệt Mục Bạch được, bọn hắn cũng sẽ không bao giờ cự tuyệt Mục Bạch.
Con ngươi Phương Dạ Âm hơi co lại, cậu hé miệng hừ một tiếng hung hăng cắn mạnh lên hầu kết của Tần Việt Phương.
Anh đi chết đi!
------------
Anbel: 4 tuần này tui bận đi học quốc phòng rồi vô đó không có mạng mà edit truyện, mong các bạn thông cảm.
Update: Lại phát hiện ra thêm 5 web reup, truyện sẽ bị dời tới ngày 14/3 muốn đọc sớm thì ghé thăm wordpress của mình nhé, thông cảm, mình ghét đám reup lắm, nó còn chịu khó đi dịch mấy chương mình đăng đủ thứ tiếng luôn cơ =))))