Edit+Beta: Anbel
Ăn cắp là xấu lắm nha~
Tần Việt Phương bình tĩnh nhìn cậu một lát, khóe miệng nổi lên một nụ cười nhẹ.
Sau đó hôn thật mạnh lên môi của người dưới thân.
Đôi môi của Phương Dạ Âm có chút mềm mại quá mức, cảm giác như đang ngậm lấy một cục thạch trơn mượt, khiến hắn nhịn không được mà gặm cắn.
Chỉ là hai môi đơn giản chạm vào nhau, căn bản làm hắn cảm thấy chẳng thỏa mãn chút nào, Tần Việt Phương sợ mình cắn nát môi chim sẻ nhỏ nên dùng đầu lưỡi hơi hơi đẩy cánh môi Phương Dạ Âm ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, vừa ôn nhu lại hung ác xâm nhập vào trong.
Vừa lòng nghe thấy tiếng rên thoát ra từ khẽ môi, hắn chống một tay bên gối Phương Dạ Âm, một tay khác không nhịn được mà thò vào trong, đem vạt áo từ trong quần kéo ra đẩy lên trên.
Phương Dạ Âm không có trốn tránh, đôi mắt ngược lại nhìn chằm chằm vào hắn. Cậu đưa mắt, liếc nhìn khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc ở khoảng cách cực gần.
Xung quanh người Tần Việt Phương còn nhàn nhạt mùi hồng trà, mùi vị có chút khó chịu lại vui sướng(?).
Phương Dạ Âm hơi ngửa đầu lên, cố gắng làm Tần Việt Phương đang ôm cậu càng ôm chặt hơn, miệng nhỏ khẽ nhếch đưa đầu lưỡi đáp lại đầu lưỡi nhiệt tình của đối phương, động tác này dường như cổ vũ sự hào hứng của đối phương, không kịp chờ đợi mà quấn lấy đầu lưỡi Phương Dạ Âm cùng mình triền miên.
Đầu lưỡi quấn lấy liếm một vòng trong khoang miệng, cuối cùng là liếm hôn lên bên trên vòm họng. Thật là một cách hôn quen thuộc.
Phương Dạ Âm có chút thất thần, khó có khi mà cậu chủ động, vậy mà sự bài xích như trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, ngay cả việc nôn ói, tất cả đều không hề xuất hiện.
Cậu khoanh tay lại ôm chặt lấy cổ của Tần Việt Phương, đem hắn kéo chặt dựa hẳn lên người mình, đầu lưỡi cũng không giống như trước đó nằm ở thế bị động để hắn quấn lấy, ngược lại có chút kịch liệt giằng co quyết đấu với Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương từ trước đến nay đều thích làm chủ mọi thứ, bất kể là ở chỗ nào.
Kịch liệt hôn môi làm máu trong người nóng lên, Tần Việt Phương cảm giác đầu lưỡi mình hơi tê mới lưu luyến không rời mà rời khỏi môi lưỡi của đối phương.
Không được, nếu tiếp tục hôn như vậy, chỉ sợ hắn không thể nào nhịn được nữa.
Tần Việt Phương rất hưởng thụ sự chủ động hiếm có này của Phương Dạ Âm nhưng cái này cũng không thể nào trở thành lý do khiến hắn từ bỏ buổi hẹn tối nay của hắn với Mục Bạch được.
Hắn cúi đầu muốn dỗ dành chú chim sẻ nhỏ đang nằm dưới thân.
Chỉ là, một lần nhìn này khiến hắn cảm thấy có chút nghẹn thở.
Môi Phương Dạ Âm bị hôn tới mức sưng đỏ lên, làm người ta bất giác liên tưởng đến màu sắc của hoa anh túc, phía trên còn dính thêm vết nước mập mờ, giống như cánh hoa bị ướt nhẹp. Quần áo nửa cởi lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, tinh xảo như nụ hoa mới nở, mái tóc đen quyến rũ rối tung rải rác lên trên vai và cổ, vừa muốn vén lên đã thấy mê người.
Khiến người khác không thể nhẫn nại được đó chính là ánh mắt của cậu.
Xinh đẹp và mê người.
Mỹ nhân yếu ớt nhu thuận để lộ ra tín hiệu mặc người muốn làm gì thì làm, không nhịn được hấp dẫn người phạm tội.
Tựa như nhìn ra sự do dự cùng giãy dụa của Tần Việt Phương, Phương Dạ Âm hơi ngẩng cổ lên, lộ ra cần cổ trắng nõn yếu ớt, giơ tay trêu chọc trên ngực người đang do dự trên thân.
Đôi môi đỏ mọng thốt ra âm thanh quyến rũ mê người: "Anh đang do dự gì vậy?"
Đôi mắt Tần Việt Phương hiện lên một tia bị dụ hoặc thâm trầm, tự như ngư dân bị hải yêu dụ dỗ.
Hắn thành khẩn hôn khẽ lên môi Phương Dạ Âm.
"Bảo bối, nếu cậu vẫn luôn mê người như vậy thì thật là tốt."
Thật sự không thể nhịn nổi, nếu còn nhịn nữa thì hắn cũng không phải là nam nhân!
Tần Việt Phương từ bỏ sự chống sự vô ít, nhanh chóng mà ưu nhã lột quần áo của hai người ra....
Tần Việt Phương cảm thấy thân thể của mình có thể còn chịu nổi ngày nối tiếp đêm, dù sao thì ngày thường Phương Dạ Âm làm với lần thứ hai liền rầm rì kêu mãi không tỉnh.
Phương Dạ Âm nhếch miệng mỉm cười lạnh lùng, anh mấy cân mấy lượng, lão tử còn không biết sao?
Anbel: Ôi vãi ngày làm xong tối làm tiếp, anh không sợ tinh tẫn nhân vong à (▫▵▫)