Editor: Anbel
Ông bà ta có câu 'tình cũ không rủ cũng tới' =))))
Phương Dạ Âm uể oải tựa đầu ở bên cửa sổ xe, ngón tay lúc có lúc không gõ lên cửa kính, phát ra âm thanh lộc cộc nho nhỏ.
Ngón tay thon dài như ngọc, da thịt cậu dưới ánh mặt trời trong thật trắng đến mức trong suốt, gần như có thể nhìn màu xanh của mạch máu, tạo nên một cảm giác mỹ nhân yếu đuối mỏng manh.
Trong mắt Tần Việt Phương hiện lên một tia hắc ám, hắn đến gần cậu một tí rồi đem cậu ôm vào lòng.
Nụ hôn vụn vặt rơi vào trên sợi tóc mềm mại, hắn nhẹ giọng nói: "Chỉ có một lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa."
Phương Dạ Âm nghiêng đầu, né tránh ý định hôn lên môi của hắn.
"Vậy còn anh." Cậu ngước mắt, lông mi dày hơi rung rung, mỏng như cánh ve: "Là anh kêu tài xế đừng có đến đón tôi."
Tần Việt Phương duỗi tay vuốt ve qua mắt cậu, cảm nhận được lông mi xẹt qua lòng bàn tay gây cảm giác ngưa ngứa, hắn nhẹ nhàng bâng quơ trốn tránh trách nhiệm: "Hôm nay tài xế hôm nay có việc, tới hơi trễ, cho nên không có đón cậu kịp."
Thì ra là chính mình trước kia thật đúng là không biết xấu hổ là gì, Phương Dạ Âm trong lòng khẽ suy nghĩ.
Cậu lạnh lùng nói thẳng: "Anh nói dối."
Tần Việt Phương sắc mặt lạnh lùng, tay ôm Phương Dạ Âm cũng hơi hơi buông ra.
Lần điều tiên hắn nghe Phương Dạ Âm nói những lời như vậy, trước đây những lời nói này điều là của một số người không biết nên gọi là bạn giường hay không, bồi hắn một thời gian dài một chút đã chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn, mong hắn sẽ dung túng mà cưng chiều họ nhiều hơn.
Không nghĩ tới rằng hắn thấy phiền nhất chính là mấy cái chuyện này, cá trong chậu chim trong lòng, nếu biết ngoan ngoãn nghe theo sự dạy dỗ là tốt rồi.
Tựa như là phát hiện được khí lạnh phát ra từ hắn, cậu cuộn người lại nhích sang chỗ trống mà ngồi, xong quật cường mím chặt môi, bộ dạng dường như không có ý chịu nhận sai.
Tần Việt Phương hơi híp mắt lại, hắn nghĩ rằng có nên trừng phạt chú chim sẻ nhỏ lớn mật này không.
Nhưng mà, Phương Dạ Âm cùng với những người qua đường không rõ gương mặt kia thì hoàn toàn có chút khác biệt.
Cậu nói khẽ: "Anh giận sao?"
Đôi mắt Phương Dạ Âm đen nhánh xinh đẹp, nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, đôi mắt lấp lánh ánh nước giống như mang theo một chút ủy khuất, giọng nói thanh tú dễ nghe, nhỏ giọng cẩn thận hỏi hắn, khiến cả người hắn thấy mềm nhũn tới tận đáy lòng.
Những người xinh đẹp luôn luôn làm người khác cảm thấy mềm lòng mà chẳng cần có lý do nào cả.
Nghĩ tới lời nói của Chu Viên Viên vào mấy ngày trước, trong lòng Tần Việt Phương cảm thấy do dự trong chớp mắt.
Một lát sau hắn khẽ thở dài một hơi: "Được rồi, coi như lần này là tôi sai, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện mà leo lên xe người khác được như vậy, chuyện đó rất nguy hiểm."
Ngưng lại một chút, hắn lại nói tiếp: "Tôi có mua cho cậu vài bộ quần áo mới, đợi chút nữa về nhà mặc cho tôi xem ha?"
Việc nói sang chuyện khác để chuyện chủ đề cực kỳ vụng về, nhưng mà thái độ của hắn ta lại mềm mỏng khác thường.
Phương Dạ Âm cụp mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
Hắn vậy mà không nổi giận à?
Tần Việt Phương lại cho rằng cậu vẫn còn đang giận, một lần nữa ôm lấy bờ vai cậu, ngón tay sờ qua gương mặt, sau đó nhéo một chút, cảm xúc mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, tốt đến mức làm người khác nhịn không nổi muốn bóp một cái.
Hắn một bên ngồi bóp, một bên nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Ngoan, đừng giận nữa."
Phương Dạ Âm cúi thấp đầu, không nói câu nào.
Tần Việt Phương liền ôm cậu chặt thêm một chút, cọ cọ thân mật bên cổ, ban đầu chỉ muốn là hôn hôn sờ sờ một chút, nhưng là đàn ông mà, từ khi bắt đầu thì khó có thể mà dừng lại được.
Gần đây hắn không có tự giải tỏa dục vọng của mình, Diệp Mộng mang về cũng vô dụng, tinh lực của hắn hết thảy đều phát tiết vào công việc hết.
Thái độ mềm mỏng của Phương Dạ Âm làm hắn thấy có một tia tính phúc hy vọng, hắn nhịn không được bắt đầu có những suy nghĩ đen tối, động tác trên tay cũng dần trở nên ái muội hơn.
Đôi môi hôn khẽ lên thịt mềm trên cần cổ, thỉnh thoảng còn muốn liếm cắn một cái, bàn tay to cũng từ nhéo eo thon nhỏ chuyển sang vuốt ve.
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên bên tai không ngừng.
Tần Việt Phương dường như đang thở hổn hển vì hưng phấn, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Bảo bối, tôi cứng rồi."
Không thể không nói rằng giọng nói của hắn rất êm tai, mạnh mẽ mà trầm thấp, cùng với giọng ngọt ngào mềm mại của Phương Dạ Âm là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau, nhất là hiện tại tiếng của hắn mang theo một chút ái muội khàn khàn như đang cào nhẹ vào lòng người.
Thế nhưng mà, âm thanh này hắn đã nghe hết mấy chục năm, làm sao có khả năng mà bị giọng của mình làm cho cứng lên được.
Phương Dạ Âm bị hắn ôm, nội tâm không chút nào dao động, thậm chí còn có chút muốn cười.
Sờ thì sờ, thở hổn hển làm gì?
Tên này nhất định là giả mạo hắn.
[ ý là không chấp nhận việc bản thân mình chỉ sờ người khác thôi mà thở hổn hển như đang động dục á =))) ]
Nam nhân một khi hứng lên liền hứng tới không biết điểm dừng.
Phương Dạ Âm mặt vô biểu tình lắng nghe 'chính mình' cả một đường đi thở dốc ái muội bên tai cho đến khi đến dưới sân của chung cư.
Trước khi xuống xe, Tần Việt Phương còn ôm cậu, tràn ngập phấn khởi mà nói: "Bảo bối, cậu cũng có cảm giác sao?"
Đôi mắt hắn lóe sáng, dường như chỉ cần Phương Dạ Âm nói có cảm giác, hắn sẽ lập tức ôm người xông lên lầu đại chiến mấy trận.
Nhưng mà Phương Dạ Âm chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười 'Thật có lỗi với anh, tôi không hứng.'
Nhưng đối với Tần Việt Phương mà nói, có cảm giác thì thật tốt, không có cũng không sao, dù sao chỉ cần chính mình 'cứng' là được.
Ôm người đi về nhà, Tần Việt Phương thậm chí đã nghĩ kỹ lắm rồi, lần này làm ở phòng tắm, nôn ra thì tẩy rửa sạch sẽ là được, dù sao đi nữa lần này hắn phải làm cho đến cùng!
Chỉ là khi bọn họ vừa đến gần cửa, một bóng người đang đứng ở đó khiến cho trên mặt của hai người họ xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Người kia nghe được tiếng động liền quay đầu lại, y khẽ liếc nhìn qua Phương Dạ Âm rồi nhìn đến Tần Việt Phương rồi cười nhẹ: "Đã lâu không gặp, A Việt."
Tần Việt Phương cùng Phương Dạ Âm đều không hẹn mà né xa đối phương ra, cả hai cách nhau khoảng một mét, làm bộ dáng như là 'tôi/hắn ta không hề quen biết nhau'.
Sau khi Phương Dạ Âm né ra rồi mới đột nhiên nhớ rằng mình sớm đã không còn là Tần Việt Phương, cậu hiện tại chỉ là...Phương Dạ Âm thôi.
Đôi mắt cậu có chút phức tạp nhìn người đối diện, chỉ là ánh nhìn của người ấy lại dính chặt lên người Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương nhìn chằm chằm vào người đối diện, đôi môi khẽ nhúc nhích, dường như không nghĩ tới việc đối phương sẽ xuất hiện ở đây.
"Mục Bạch..."
Ba người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định đi vào trong nhà, Phương Dạ Âm nhìn hai người họ một chút rồi rũ mắt đi thẳng lên lầu.
Trước khi đi vào phòng, cậu thấy Tần Việt Phương đang cùng ngồi xuống sô pha với Mục Bạch, Tần Việt Phương vì Mục Bạch mà pha hồng trà Anh quốc mà y thích nhất, theo thói quen cũng tự rót cho mình một ly trà, động tác lưu loát trôi chảy như là rất thường xuyên uống vậy.
Chỉ là chính bản thân hắn biết, Tần Việt Phương kỳ thật rất ghét hương vị của trà, nhưng hắn sẽ vì một người mà uống hồng trà, hệt như vì người đó thích nên hắn cũng thích theo.
Phương Dạ Âm hốt hoảng quay trở về phòng, cuộn mình lại, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thật lâu trước đây, Tần Việt Phương cũng chưa phải là cái dạng nam nữ đều ăn hết cả.
Lúc xưa khi cha Tần mẹ Tần còn chưa qua đời, Tần Việt Phương đi du học ở nước ngoài, mỗi ngày hắn ngoại trừ cùng Triệu Tuyên và đám bạn xấu hay gây chuyện thị phi ra, thì hắn ta chỉ có đi ăn chơi lêu lỏng. Đừng nhìn Triệu Tuyên hiện tại thối nát hơn hắn, hồi xưa hầu như tuần nào hắn cũng đổi một cô bạn gái, so với việc thay ga giường của ký túc xá còn nhanh hơn nữa.
Mấy cô nàng Phương Tây nhiệt tình nóng bỏng, Châu Á tính tình dịu dàng hiền hậu, thậm chí mấy cô nàng Châu Phi như những viên trân châu đen bắt mắt hắn đều cũng đã thử qua hết.
Còn riêng Mục Bạch - y chính là người bạn trai đầu tiên của hắn, cũng là người mà có thời gian hẹn hò với hắn lâu nhất.
Trẻ tuổi vô tình, nhưng cũng đa tình nhất. Nếu như nói rằng những nữ nhân kia rời đi đối với hắn là vô tình, thì Mục Bạch chính là đa tình của hắn.
Đa tình đến nổi, cho dù hắn có chết đi sống lại, hắn cũng không thể nào quên được.
Phương Dạ Âm vốn dĩ cho rằng mình đã quen với chuyện này.
Nhưng khi Mục Bạch xuất hiện lại làm nổi lên sự không cam lòng của hắn.
Ngón tay Phương Dạ Âm gắt gao nắm chặt ga giường, nắm đến nổi đầu ngón tay trắng bệch hết, đôi mắt tối sầm nhìn chằm chằm cánh cửa tựa như muốn xuyên thấu qua cửa mà nhìn xuống dưới lầu.
Mục Bạch... Tình yêu của hắn...
Nhưng hắn đã không còn là Tần Việt Phương nữa rồi.
Tác giả: Cuối cùng tui cũng viết ra Mục Bạch rồi he he he, đây là một nhân vật quan trọng để thúc đẩy tình cảm đó nhe khư hahaha!
Highlight chap sau: Tôi không ngủ cùng với cậu ấy được, anh muốn ngủ cùng cậu ấy ư?
Đoán xem câu này ai nói ai nè~