Editor: Anbel
10/02/2022
Ngồi trong nhà hàng Pháp, phần lớn mọi người đều im lặng tao nhã dùng cơm, Nghiêm Cảnh lại không có hứng thú với bữa ăn trước mặt, ngược lại toàn bộ tâm tình của anh đều bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.
Anh nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt cong cong đầy ý cười, hệt như đang nhìn người yêu của chính mình.
Cái miệng nhỏ của Phương Dạ Âm chậm rãi ăn súp nấm, cũng thèm không để ý đến anh.
Dáng vẻ ăn canh của cậu rất nhã nhặn, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy giả tạo, động tác của cậu rất tự nhiên và thanh lịch, giống như là cậu đã quen thuộc với những trường hợp như vậy.
"Cậu rất thú vị." Một lát sau, Nghiêm Cảnh cười tủm tỉm mở miệng khen.
Phương Dạ Âm buông muỗng xuống, cầm lấy khăn ăn nhàn nhạt chùi miệng, cũng không nhìn hắn, thuận miệng trả lời: "Cảm ơn anh đã khen."
Biểu tình Nghiêm Cảnh càng thêm hứng thú: "Cậu đi với tôi như thế này, chẳng lẽ không muốn hỏi chút gì sao?"
Phương Dạ Âm lúc này mới nhìn anh một cái, đôi mắt đen láy lại xinh đẹp, khiến Nghiêm Cảnh nhớ đến viên hắc diệu thạch mà gần đây lão nhị vừa mới có được.
"Anh cho rằng tôi sẽ hỏi à, tôi biết hết đáp án rồi, đương nhiên là không có gì để hỏi cả." Giọng nói Phương Dạ Âm nhẹ nhàng ôn nhu lại có chút lạnh lùng.
Anh ta không nhận ra trong một hai câu ngắn ngủn, nhưng một lúc sau Nghiêm Cảnh liền phát hiện ra giọng nói của cậu tựa hồ có chút vấn đề.
Nhưng vì ngồi nghe ở khoảng cách gần, giọng nói của cậu quá mức dễ nghe, mang theo một chút giọng điệu khó phân biệt nam nữ, có độ ngân nga khó tả, người đẹp mà giọng nói hay như vậy thì không còn gì bằng.
Nghiêm Cảnh cảm thấy một trận mới lạ, thuận theo chủ đề trò chuyện lúc nãy, ý đồ muốn nghe thêm giọng nói này một chút.
"Vậy cậu biết điều gì?"
Phương Dạ Âm hai tay chống cằm, khóe miệng hơi cong lên.
"Ví dụ như, anh tên là Nghiêm Cảnh, anh có hai người anh trai, gần đây các anh đang cùng hợp tác với Tần Việt Phương nhưng cũng chẳng có vui vẻ gì cả."
Nghiêm Cảnh học theo cậu chống cằm, nở nụ cười đối diện mặt cậu.
"Không tồi, không tồi, còn gì nữa không?"
Thật là một con chim hoàng yến khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, không có vẻ gì là không hiểu chuyện cả, hay là Tần Việt Phương thích cậu ta đến nổi cái gì cũng kể cho cậu ta nghe hết? - Nghiêm Cảnh đoán. Bất quá, chú chim nhỏ xinh đẹp đến như vầy, giọng nói cũng êm tai, nếu là hắn hắn cũng sẽ rất thích cậu.
Nghiêm Cảnh cảm thấy có chút đáng tiếc cho chú chim nhỏ này lại bị Tần Việt Phương rước đem về nhà trước.
Ánh mắt Phương Dạ Âm khẽ đảo, cậu lười biếng cười nhạt với Nghiêm Cảnh một chút, nụ cười mang theo một chút tâm tối, cực kỳ giống với nụ cười xấu xa lúc hồi chiều khi cậu cười với cô giáo. Thế nhưng Nghiêm Cảnh chỉ để ý đến khi cậu cười lên, trên gương mặt chợt hiện lên vẻ mềm mại đáng yêu.
"Còn nữa ..... Món chính tới rồi."
Vừa dứt lời liền thấy người phục vụ bưng khay đến, cung kính đặt món chính trước mặt hai người.
Vẻ mặt Nghiêm Cảnh xẹt qua một tia bất đắc dĩ, anh cười nói: "Cậu đói lắm à?"
Phương Dạ Âm thuận tay cầm lấy dao nĩa, nhíu mày nói: "Ăn no rồi thì mới có sức để làm chuyện khác chứ."
Âm cuối cậu mang theo tiếng than mềm mại, làm người nghe không khỏi liên tưởng đến một số chuyện ái muội, nụ cười Nghiêm Cảnh càng thêm có chút bất đắc dĩ.
Phục vụ đưa đến trước mặt Phương Dạ Âm là món Cá tuyết biển sâu, thịt cá trắng tinh pha với nước sốt nâu đậm, xung quanh còn trang trí thêm rau củ cắt tỉa đẹp mắt.
Cậu đưa một miếng lê tuyết trang trí có màu rượu vang đỏ vào miệng cắn, vừa lòng nheo mắt lại.
Miệng cậu nhai nuốt chậm rãi, cái miệng hơi mở mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn đỏ hồng.
Nghiêm Cảnh ho nhẹ một tiếng, anh tìm đề tài khác nói chuyện để dời lực chú ý.
"Khụ khụ...Cậu đối với nơi này khá quen thuộc, là Tần thiếu thường xuyên dẫn cậu tới đây à?"/
Phương Dạ Âm không trả lời câu hỏi của anh ngay mà chỉ chậm rãi ăn vài miếng cá tuyết, cảm thấy mùi tanh của cá không được xử lý tốt, cậu có chút nhíu mày buông dao nĩa xuống
Cậu nhẹ giọng nói: "Anh ta không thích ăn đồ Tây."
Nghiêm Cảnh nhướng mày khịt mũi một cái, "Trông có vẻ cậu rất thích."
Phương Dạ Âm mỉm cười, hắn? Đương nhiên là hắn cũng không thích nó chút nào.
Chỉ là bất kỳ điều gì mà liên quan đến Tần Việt Phương, hắn đều sẽ vô thức phơi bày trước mặt người khác.
"Cậu cứ như vậy mà đi theo tôi, không sợ Tần thiếu sẽ tức giận sao?"
Nghiêm Cảnh đối với chuyện này cảm thấy rất khó hiểu, anh còn chưa từng gặp qua một tiểu tình nhân lớn mật đến như vậy, dám ở bên ngoài quang minh chính đại bước lên xe người khác, gần như là không có một chút do dự nào cả.
Bất quá điều này cũng chứng minh được rằng cậu không giống với người bình thường, không phải sao>?
Phương Dạ Âm mỉm cười bưng ly rượu trái cây lên, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ một cái rồi thỏa mãn thở dài một tiếng, hững hờ nói: "Bởi vì tôi muốn uy hiếp anh đấy."
Khuôn mặt Nghiêm Cảnh cứng đờ, anh có phải là không nghe lầm đấy chứ?
Tiểu mỹ nhân mềm mại này nói muốn uy hiếp anh à>?
Anh chợt bật cười: "Cậu nói đùa với tôi đó hả?"
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Dạ Âm không chút thay đổi, cậu nhìn anh rồi nói tiếp.
"Tôi muốn tìm một người phụ nữ, tên là Trương Khởi Mộng, có ước mơ muốn là nữ minh tinh, tuổi chắc cũng xấp xỉ tôi."
Nghiêm Cảnh có chút nhướng mày nói, "Sau đó thì?"
Phương Dạ Âm: "Ừm?"
Nghiêm Cảnh cười ra thành tiếng, "Bảo bối, không phải là cậu bảo muốn uy hiếp tôi sao? Vậy uy hiếp đâu?"
Phương Dạ Âm học theo anh nhướng mày nói: "Trông anh giống như rất chờ mong điều đó xảy ra nha."
Trong mắt Nghiêm Cảnh xẹt qua một tia ái muội, anh nói chuyện đầy thâm ý: "Tôi thật sự rất chờ mong nha, cậu sẽ uy hiếp tôi điều gì, đương nhiên, nếu là hối lộ thì tôi sẽ càng thích hơn."
Phương Dạ Âm liếc anh, nụ cười trên môi càng thêm sâu đậm.
"Cái đó, đúng là đáng tiếc thật."
Nghiêm Cảnh còn chưa để ý tới những lời này có ý gì, đột nhiên một giọng nam nặng nề từ sau lưng truyền tới mang theo khí lạnh.
"Xem ra hai người nói chuyện rất vui vẻ."
Tần Việt Phương cười tủm tỉm nhìn Phương Dạ Âm ngồi trên bàn, chỉ là trong đôi mắt không hề có ý cười, trông có vẻ thật giả tạo.
Nghiêm Cảnh biết Tần Việt Phương có khả năng sẽ tìm tới, nhưng không nghĩ là đối phương lại tới nhanh như vậy.
Anh sờ sờ mũi, trong não chuyển động một vòng, anh cười, giả vờ như tình cờ gặp mặt nhau, "Hai người biết nhau sao?"
Phương Dạ Âm liếc mắt nhìn anh, tính cách vô sỉ không biết xấu hổ của người Nghiêm gia đời trước cậu đã được chiêm ngưỡng qua rồi, hiện tại vấn đề chủ yếu chính là phải giải quyết tên bệnh tâm thần của nhà mình trước đã, anh ta mà phát điên thì hơi phiền. [ Anbel: là nhà mình cơ đấy =))) ]
Ngón tay ở trên bàn khẽ gõ gõ vài cái, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Việt Phương lạnh lùng cong cong khóe miệng, hắn cùng Nghiêm Cảnh bắt tay: "Đã lâu không gặp Nghiêm Tam thiếu."
Nghiêm Cảnh cười một tiếng, không hề có chút sơ hở nào: "Đúng vậy, đúng vậy, không biết dạo gần đây việc làm ăn gần đây của nhị ca tôi cùng với Tần thiếu ngài đây như thế nào rồi."
Tần Việt Phương tươi cười mang theo một tia ngoan lệ, "Vẫn là có chút phiền phức nhờ Tam thiếu nói vài lời tốt đẹp."
. . .
Phương Dạ Âm nhàn nhạt nhìn hai người ngươi tiến ta lùi khách sáo một hồi lâu vẫn chưa chịu vô vấn đề chính.
Cậu chợt lạnh lùng cười một tiếng, cầm lấy con dao nhỏ trên bàn ăn rồi gõ lên dĩa sứ nằm trên bàn kêu leng keng leng keng. Xong xuôi cậu ngước mắt nhìn chằm chằm Tần Việt Phương, thấp giọng rầu rĩ nói: "Anh rốt cuộc có ý gì?"
Cả hai người nghe thấy đều sửng sốt, lập tức chuyển mắt về phía cậu.
Tần Việt Phương & Nghiêm Cảnh: ? ? ?
Phương Dạ Âm ngồi thẳng lưng, đẩy cái mâm trước mặt, nức nở nói: "Anh còn tới đây để làm gì?"
Nghiêm Cảnh bị cậu nói tới bất ngờ, đến nỗi quên treo nụ cười trên khuôn mặt.
Vẻ mặt Tần Việt Phương càng thêm lạnh lẽo dọa người: "Câu này hẳn nên là tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại ở đây."
Mặc dù cả quá trình hắn đều biết, nhưng hắn vẫn muốn nghe đối phương nói lại một lần nữa.
[ có nghĩa là từ cái khúc bé Âm đứng chờ không ai đón anh Phương đã đứng chờ ở đâu gần đó rồi, anh đâu có bỏ bé luôn đâu hihi ]
Leo lên xe của người khác, thật là giỏi!
Tần Việt Phương mang theo sự tức giận nhìn lướt qua Nghiêm Cảnh đứng bên cạnh, Nghiêm Cảnh lập tức mỉm cười.
Phương Dạ Âm thê lương nhìn hắn một cái rồi rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Không phải là anh đã vứt bỏ tôi rồi sao?"
Tần Việt Phương nhíu mày hắn cảm thấy có gì đó không thể giải thích được.
"Cái gì mà vứt bỏ cậu chứ, cậu đang nói cái gì vậy?"
Phương Dạ Âm ngước mắt trừng hắn, đôi mắt dường như mang theo một tầng hơi nước, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Hôm nay tài xế không có tới đón tôi!"
Tần Việt Phương: ". . ."
Nghiêm - bóng đèn - Cảnh đứng bên cạnh cảm thấy một màn trước mặt này nhìn có chút quen mắt, y hệt như đôi tình nhân bàn bên cạnh vừa mới cãi nhau, cô nàng kia không chịu liền lên giọng gào thét một câu - anh vốn dĩ là không có yêu em!
Tác giả: Phương Dạ Âm cùng với Tần Việt Phương trước mặt hoàn toàn khác nhau, cũng chỉ có cậu ấy mới có khả năng giải quyết bệnh thần kinh của chính mình hahaha.