Một khuôn mặt xinh đẹp có thể tăng thêm rất nhiều lợi thế, cô thấu hiểu sâu sắc bản tính mê cái đẹp của nhân loại.
Cô đã từng bị lao tù cấp thấp hành hạ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, lần đầu tiên phát sóng trực tiếp bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người, trên khuôn mặt vừa đen vừa thô lại còn đầy sẹo, mặc dù đang mặc quần áo cao cấp đắt tiền thì cũng tản ra khí chất nghèo kiết hủ lậu, như một chú vịt con xấu xí làm bộ khoác lên người một lớp lông thiên nga trắng, chẳng khác nào một trò cười.
Họ thích thế nào, cô sẽ cho họ thế đấy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thành thế này, nhưng kết quả hiện giờ là cô đã được sống lại rồi, cô đã trở về lúc diễn ra phiên xét xử đầu tiên của mình, hơn nữa lần này ký ức của cô đã không còn bị áp chế.
Dù cho lồng ngực cô đang tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy oán hận muốn hủy diệt thế giới này, nhưng cô cũng biết dù có làm thế cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nếu muốn sống tiếp, muốn thay đổi vận mệnh của mình thì cô phải tuân thủ quy tắc trò chơi.
Vận mệnh của cô nằm trong tay khán giả, cô phải khiến cho khán giả thích mình, cô phải khiến cho họ cảm thấy cô rất đáng yêu. Không, cô muốn họ phải sùng bái cô, họ phải coi cô như trụ cột tinh thần, từ đó sẽ bảo vệ cô, vì cô mà chống lại thế giới này!
Vì thế, cô có thể biến mình thành một lời nói dối ngọt ngào!
Mặc dù thời gian ở thế giới thực tế ảo đã bị điều chỉnh tăng lên rất nhanh, nhưng đối với Tống Sư Yểu đang ở trong thế giới ảo, cô hoàn toàn không cảm nhận được tốc độ này. Cô ngủ một giấc, ngày hôm sau thức dậy nhờ tiếng gọi nhẹ nhàng của Liễu Diễm.
Tống Sư Yểu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6 giờ 49 phút sáng.
Liễu Diễm đang ở đứng trước nhà ăn bên ngoài đợi Tống Sư Yểu, đôi mắt bà ta sưng đỏ, rưng rưng nước mắt nhìn Tống Sư Yểu, hỏi: “Yểu Yểu, buổi sáng chúng ta ăn gì đây?”
Ngày hôm qua, sau khi Tống Sư Yểu rời đi, Liễu Diễm ôm cái bụng đói nhìn nhà bếp đầy dầu mỡ, cuối cùng lựa chọn ngủ đói một đêm, bà ta nằm trên giường nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra tối qua, còn có con gái lạnh lùng vứt bỏ mình đi ngủ mất mà tủi thân rơi nước mắt, bà ta rất nhớ người chồng đã mất luôn yêu chiều mình, cứ khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng thức dậy, bụng lại càng đói hơn.
Tống Sư Yểu không để ý đến bà ta, cô đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng của cô không có nhà vệ sinh, đó là một gian phòng chứa những thứ linh tinh, đặt rất nhiều vật liệu gỗ và máy móc, công cụ, giường của cô đang nằm chen chúc bên trong đống đồ lộn xộn này.
Cô cứ như một lao động trẻ em được họ dùng vài đồng bạc lẻ mua từ trong tay bọn buôn người về vậy.
Tất cả những tình tiết này nếu đặt trong hiện thực thì rất không hợp lý, quả thật là hoàn toàn không hề có một tí logic nào cả, ekip chương trình vì muốn thiết kế cho cô một hoàn cảnh khốn khó mà tìm tới NPC có tính cách thế này, đúng là nhọc lòng tốn sức không ít đâu.
Tống Sư Yểu nghiêm túc đánh răng rửa mặt, rồi lại tỉ mỉ thoa sản phẩm dưỡng da của Liễu Diễm hết lớp này đến lớp khác lên mặt, cũng không quên thoa kem dưỡng da tay.
Cuối cùng lại cột cho mình kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng rồi cô mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Liễu Diễm vẫn còn đang đợi cô ra làm bữa sáng.
Tống Sư Yểu cũng đã rất đói bụng rồi, vì mục đích của mình, cô phải ăn uống no đủ, trưởng thành thật tốt, nhưng cô cũng không thể tiếp tục để bản thân mình ngột ngạt nữa.
Tống Sư Yểu nhìn bà ta một cái, nói: “Đi ra ngoài ăn đi.”
Liễu Diễm chợt sửng sốt, bà ta đứng dậy nói: “Nhưng, nhưng mà chúng ta không có bao nhiêu tiền cả...”
“Không có tiền thì đi kiếm, mẹ là người lớn, con chỉ mới mười tuổi thôi, nuôi sống con là trách nhiệm của mẹ mà.” Tống Sư Yểu nói xong liền quay người rời đi. Mặc dù phần lớn tiền tiết kiệm của nhà họ gần như đều đã bồi thường hết sạch rồi, nhưng cũng chưa tới nỗi đến cả một đồng tiền cũng chẳng có, trong tay Liễu Diễm còn giấu một ít tiền riêng.
Liễu Diễm nhìn theo bóng lưng của Tống Sư Yểu, cảm thấy oan ức vô cùng.
Tống Sư Yểu liếc mắt nhìn bà ta một cái, không thể nào hiểu nổi, đúng là đầu óc có vấn đề. Liễu Diễm đã hoàn toàn quên mất sự sợ hãi tối qua, trong lòng không hề có chút bóng ma tâm lý gì cả.
Hai người cùng đi tới một quán bán đồ ăn sáng đã buôn bán được mười năm trong thôn ăn sáng, công việc buôn bán trong quán rất tốt, mấy cái bàn đều đã ngồi chật kín người, hai người chỉ có thể ngồi cùng bàn với những người khác. Ánh mắt bốn phía đều đổ dồn lên người mẹ con hai người, chủ yếu vẫn là nhìn Liễu Diễm, ai cũng nói màu trắng thuần khiết ngất ngây mà, Liễu Diễm mặc váy trắng, trên đầu còn cài một nhành hoa trắng, thể hiện câu nói này vô cùng nhuần nhuyễn.
Liễu Diễm không được tự nhiên lắm dựa sát vào người Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu cúi gằm mặt ngồm ngoàm ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, dường như hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt đó, cô đã không còn phồng má trợn mắt, hung dữ trừng lại người ta như trước kia nữa.
“Em gái, em ở đây sao, hành anh đến nhà em tìm hoài mà không thấy.” Một người đàn ông trung niên khuôn mặt hình chữ quốc* cười tươi như hoa đi vào quán bán đồ ăn sáng. Ông ta mặc vest, mang giày da, thoạt nhìn hơi chút không hòa hợp với những người nông dân chân đất mộc mạc, quê mùa trong tiệm, những ánh mắt tràn đầy hâm hộ ao ước và tôn kính xung quanh khiến ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực càng dữ hơn, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
(*: Chữ quốc : 国)
Ông ta chính là nhân viên văn phòng tinh anh đó, mặc dù chỉ là Hợp tác xã tín dụng nông thôn thôi, nhưng cũng đã đỉnh hơn nhưng nông dân cả ngày dãi nắng dầm mưa ở đây nhiều lắm rồi.
“Anh cả.” Liễu Diễm nhìn thấy Liễu Quốc Khánh, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng đầy vẻ ỷ lại.
“Đi thôi đi thôi, anh có chuyện muốn nói với em.” Liễu Quốc Khánh kéo tay Liễu Diễm đi ra ngoài, không hề quan tâm tới việc Liễu Diễm còn chưa ăn sáng xong.
Tống Sư Yểu không để ý tới họ, cô tiếp tục ăn phần của mình, thậm chí còn lấy cái bánh bao Liễu Diễm còn chưa kịp cắn miếng nào để ăn.
Liễu Quốc Khánh kéo tay Liễu Diễm đi một lát mới phát hiện ra Tống Sư Yểu không đi cùng nên lại chạy ngược lại quán bán đồ ăn sáng, thấy Tống Sư Yểu đang từ tốn uống sữa đậu nành.
“Cái con bé này thật là, mẹ cháu đã đi rồi mà cháu cũng không biết, lề mề như thế, đừng để bị người khác bán đi còn không biết chứ.” Liễu Quốc Khánh nói rồi kéo lấy cổ tay Tống Sư Yểu.
Sữa đậu nành vừa được múc ra từ trong nồi không lâu, được nấu thơm phức nhưng cũng còn nóng hổi, vì bị kéo như thế nên bắn một chút lên trên tay Tống Sư Yểu, thoáng cái đã làm tay cô đỏ bừng cả lên.
Đôi mắt đen láy của Tống Sư Yểu chỉ trong nháy mắt đã cuồn cuộn sóng ngầm, cô làm như không hề bị bắn sữa nóng vào người, tay vẫn vững vàng bưng bát sữa đậu nành kia, giống như không hề cảm thấy chút đau đớn nào vì bị bỏng, cô thuận theo hướng Liễu Quốc Khánh kéo, tạt hết bát sữa đậu nành lên người ông ta.
“Á!” Chiếc quần âu lập tức bị sữa đậu nành thấm ướt, dán lên da thịt trên người ông ta. Liễu Quốc Khánh vội vàng buông cánh tay đang lôi kéo Tống Sư Yểu ra, nóng đến mức nhảy cẫng lên, vội vàng kéo lớp vải đang dán lên thịt mình ra.
Những người trong tiệm bán đồ ăn sáng nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của “nhân viên văn phòng tinh anh” thì đều cười nhạo thành tiếng.
Liễu Quốc Khánh rất sĩ diện, thân là một trong số ít những sinh viên đại học trong thôn mười năm trước, ông ta rất hưởng thụ những ánh nhìn sùng bái của những người cùng tuổi, còn lúc này lại mất mặt không chịu nổi, ông ta hung tợn trừng Tống Sư Yểu một cái rồi quay người chạy đi.
“Ông chủ, cho một bát sữa đậu nành nữa.” Tống Sư Yểu quay đầu nói với ông chủ.
Lúc Tống Sư Yểu đã ăn no uống đủ quay về nhà thì thấy Liễu Quốc Khánh đang trưng ra bộ mặt âm trầm ngồi trong phòng khách, Liễu Diễm đứng trước mặt ông ta, nước mắt rơi như mưa, bả vai gầy yếu khẽ run lên, đây đúng là dáng vẻ cực kỳ được đàn ông yêu thích.
“Em khóc cái gì? Không phải là anh muốn tốt cho em thôi sao? Em tự nhìn lại bộ dạng của mình xem, em có thể làm được gì chứ? Hiếm lắm mới có được một nhà có tiền tình nguyện cưới em, còn không để ý chuyện em dẫn theo con gái riêng, em còn không vừa lòng cái gì nữa hả?”
“Chồng em mới chết hai tháng em đã vội vàng đi bước nữa, người khác sẽ nói em thế nào đây, em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?” Liễu Diễm khóc thút tha thút thít, thỏ thẻ nói.
“Em nghĩ cho kỹ đi, với điều kiện nhà họ ở trong thôn chúng ta thì có biết bao nhiêu cô gái trẻ muốn gả tới đó? Họ coi trọng một quả phụ như em chính là phúc phận của em rồi, bỏ qua mối này thì không còn cửa nào tốt như thế nữa đâu.” Liễu Quốc Khánh bỏ ngón tay cái vừa mới dựng thẳng xuống, trong mắt có một chút uy hiếp, sau đó liền chuyển đề tài: “Không nói chuyện này nữa, trước khi Thành Tài chết anh đã cho nó mượn 20 ngàn, nó nói hai tháng sau sẽ trả lại nên anh mới cho nó mượn, bây giờ anh đang có việc cần dùng tiền gấp, em nghĩ cách trả lại tiền cho anh đi.”
Liễu Diễm nhìn ông ta với vẻ không thể tin nổi, nói: “Anh cả, rõ ràng anh biết bây giờ em làm gì có tiền trả cho anh...”
“Bây giờ em không có tiền trả cho anh, vậy sau này sẽ có tiền chắc?” Liễu Quốc Khánh đâm cho Liễu Diễm một nhát chí mạng.
Liễu Diễm lập tức á khẩu không nói được gì. Đúng thế, tiền đâu ra bây giờ?
Liễu Quốc Khánh còn không biết em gái mình là người thế nào sao? Chuyện này căn bản không thành vấn đề nên ông ta mới yên tâm nhận phong bì dày cộp mà nhà họ Trần nhét cho, sau đó tới đây làm mối cho em gái và ông Hai nhà họ Trần.
Ông ta cũng không vội, không cần Liễu Diễm phải trả lời ngay lúc này, dù sao kết quả chuyện này thế nào đã chắc như đinh đóng cột rồi. Ông ta đứng dậy rời đi, lúc nhìn thấy Tống Sư Yểu đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình, lông mày ông ta hơi nhíu lại.
“Thấy người lớn cũng không biết thưa một tiếng hả?”
Khóe môi Tống Sư Yểu nhếch lên, cười khẩy lướt qua ông ta, bỏ đi.
Liễu Quốc Khánh tức giận mắng Tống Sư Yểu không có giáo dưỡng, Tống Sư Yểu chẳng nói chẳng rằng, cứ như lời này không phải là đang mắng cô vậy.
Liễu Quốc Khánh bị chọc tức tới độ cả đường đi đều thầm mắng chửi trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy Tống Sư Yểu có hơi tà quái, nhưng chớp mắt lại cảm thấy là do mình đã nghĩ quá nhiều rồi, đó chẳng qua chỉ là một đứa bé mười tuổi mà thôi.
Tống Sư Yểu nhìn Liễu Diễm đang khóc thút thít, cô tự rót cho mình một ly nước sôi để nguội, uống nhiều nước có lợi cho cơ thể.
Trong thiết kế của ekip chương trình, gian khổ mà Tống Sư Yểu phải chịu còn tăng cao hơn một bậc, chính là vì muốn cô cảm nhận được thế nào gọi là “không có đau khổ nhất, chỉ có đau khổ hơn”, nên từng bước từng bước phá tan phòng tuyến tâm lý của cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi ba cô vẫn còn sống, ít nhiều gì cô cũng chỉ là suy dinh dưỡng, hơi bận, hơi mệt chút thôi. Còn sau khi ba cô qua đời, người phụ nữ Liễu Diễm vô dụng được định sẵn là sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt này liền trở thành gông xiềng và nguyên nhân khiến cô chịu khổ, vây khốn cô trong cái địa ngục sơ cấp mà ekip chương trình đã thiết kế riêng cho cô.
Cuối cùng Liễu Diễm vẫn sẽ tái giá với ông Hai nhà họ Trần, nhà họ Trần mở một nhà xưởng, buôn bán lời được ít tiền, xây một căn biệt thự bốn tầng, là nhà giàu có nhất trong thôn.
Ông Hai nhà họ Trần vừa mắt Liễu Diễm đã rất lâu rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội, ông ta sợ người khác nhanh chân giành trước nên liền đi tìm Liễu Quốc Khánh nhờ làm mai. Liễu Quốc Khánh ích kỷ, vì lợi ích riêng của mình mà không màng đến chuyện người vợ đã mất của ông Hai nhà họ Trần kia chết do bạo lực gia đình, vì tiền mà cưỡng ép, dụ dỗ Liễu Diễm, cuối cùng cũng thành công.
Mẹ tái hôn, con gái đương nhiên cũng sẽ theo cùng.
Sau đó, địa ngục cấp hai chính thức bắt đầu.
Một khoảng thời gian ngắn sau khi kết hôn, ông Hai nhà họ Trần thật sự đối xử với Liễu Diễm rất tốt, chỉ tiếc rằng trạng thái này không kéo dài được bao lâu ông ta đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Liễu Diễm. Vì muốn bảo vệ Liễu Diễm mà Tống Sư Yểu cũng chịu liên lụy, xương cốt không biết đã bị đánh gãy bao nhiêu lần.
Ông Hai nhà họ Trần và người vợ đã mất có một đứa con trai lớn hơn Tống Sư Yểu hai tuổi, hắn ta kế thừa tính tình của ông Hai nhà họ Trần, thường xuyên gây gổ đánh nhau, vẻ ngoài lại xấu xí, với thanh danh của nhà bọn họ, cho dù có tiền nhưng sợ là cũng khó lòng tìm được vợ. Hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì, nhà mẹ đẻ đằng gái cũng sẽ gây chuyện ầm ĩ.
Vì vậy, bà cụ nhà họ Trần nổi lên tâm tư muốn Tống Sư Yểu gả cho con trai của ông Hai nhà họ Trần, từ đó luôn trói buộc cô như con dâu nuôi từ bé, vì sợ cô chạy mất nên đến cả cửa thôn cô cũng không thể bước ra một bước.
Địa ngục này phải đợi tới khi Tống Sư Yểu 16 tuổi, khi Liễu Diễm cuối cùng cũng bị đánh đến mức không thể chịu đựng nổi nữa mà chạy ra khỏi nhà, trong đêm mưa lớn đụng trúng xe của phú hào trong thành phố, được phú hào đó coi trọng thì mới kết thúc.
Tống Sư Yểu cụp mắt, cô của bây giờ đương nhiên sẽ không đi theo vận mệnh mà ekip chương trình đã thiết kế cho mình nữa. Cô muốn thoát khỏi lồng giam này.
“Yểu Yểu, con nói xem mẹ phải làm thế nào bây giờ?” Liễu Diễm đợi một lúc lâu cũng không chờ được Tống Sư Yểu tới an ủi nên bèn sáp qua, nhỏ giọng hỏi cô.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT