“Ông Hai nhà họ Trần bạo lực gia đình thành tính, vợ ông ta chính là bị ông ta đánh chết, mẹ không thể gả cho ông ta được.” Cô không muốn quan tâm đến sống chết của Liễu Diễm, nhưng bây giờ cô chỉ mới 10 tuổi, cần phải sống cùng với bà ta, cho dù cô bỏ trốn một mình họ cũng sẽ báo cảnh sát, dù cô có từ chối thế nào đi nữa cảnh sát cũng sẽ cưỡng chế thi hành, ép cô trở về bên cạnh Liễu Diễm.

Hoàn cảnh trưởng thành mà ekip chương trình thiết kế cho cô vô cùng ác liệt, người trong thôn này không thể nói là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Bọn họ cay nghiệt lạnh lùng, chẳng hề có tí lòng thương cảm nào với mẹ góa con côi cả, thậm chí chỉ nghĩ đến việc chiếm hời từ trên người hai mẹ con họ.

Vì vậy, cô không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào.

Liễu Diễm sợ hãi chà chà cánh tay mình, nói: “Nhưng chúng ta biết lấy tiền từ đâu bây giờ?”

Tống Sư Yểu nhìn bà ta, ánh mắt trách cứ đầy lạnh lùng này khiến Liễu Diễm thấy hơi chột dạ.

Mặc dù tiền trong nhà đều đã bồi thường sạch rồi, nhưng vẫn còn chưa đến mức đồ đạc trong nhà đều bán để lấy tiền mặt, Tống Sư Yểu ngồi trong phòng khách, mở TV lên.

Màn hình TV đang chiếu một gameshow giải đố một đối một tên là “Tôi là người chiến thắng”. Đây là một chương trình đấu trí, dùng hình thức người tham gia đơn độc đối chiến trả lời câu hỏi trên đài, không hạn chế độ tuổi, nghề nghiệp, chỉ cần đăng ký là có thể tham gia, giải thưởng tăng theo cấp bậc của mỗi trận đấu.

Tống Sư Yểu xem chăm chú không rời mắt.

Trước khi vào tù, cô là sinh viên ưu tú ở thủ đô quốc gia, là người đạt điểm cao nhất năm đó, mặc dù cô học khoa học tự nhiên nhưng cũng rất thích đọc sách, từ thiên văn cho tới địa lý, rất nhiều những tri thức vụn vặt về tập tục và lối sống của các nước trên thế giới mà ít người biết đến cô đều nắm trong lòng bàn tay, bạn bè gọi cô là “Bách khoa toàn thư sống”, hỏi cô bất cứ một vấn đề nào rất ít khi cô trả lời không được. Bây giờ kí ức của cô không bị áp chế nữa, những kiến thức này đã trở lại trong đầu cô.

Trong nháy mắt, trong đầu Tống Sư Yểu liền xuất hiện một kế hoạch chi tiết.

Tống Sư Yểu đứng dậy đi tới nhà bếp.

Lúc này Liễu Diễm đang vừa khóc vừa nấu cơm.

Tống Sư Yểu: “Mẹ, đừng khóc nữa, con đã nghĩ ra cách rồi.”

Liễu Diễm không hiểu cô đang nói gì, bà ta đầy tủi hờn nhìn cô, hỏi: “Cách gì?”

“Giấy chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng mẹ đều chuẩn bị đầy đủ đi, rồi thu dọn một ít đồ đạc, chúng ta đi xa một chuyến.” Tống Sư Yểu nói.

Cảm giác nói chuyện như đang ra lệnh, nói một không được nói hai, không cho phép ai được nói chen vào trên người Tống Sư Yểu bây giờ khiến Liễu Diễm cảm thấy uất ức hơn, nhưng bà ta cũng vô thức nghe theo.

“Mẹ còn bao nhiêu tiền nữa?” Tống Sư Yểu hỏi.

Liễu Diễm lắp ba lắp bắp trả lời: “Khoảng chừng hơn một ngàn...”

Đúng là là nghèo rớt mồng tơi.

“Mẹ đưa hết cho con đi.”

Càng kéo dài càng dễ gây thêm rắc rối, nếu bị Liễu Quốc Khánh biết được hai người muốn đi xa, vì muốn tránh việc tiền đã tới tay còn bay đi mất ông ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế không để họ đi. Vì vậy Tống Sư Yểu nói đi là đi, sẽ không để cho người khác có cơ hội ngăn cản.

Tống Sư Yểu lái chiếc xe ba bánh chạy bằng điện trong nhà mình, chở Liễu Diễm đi tới nhà ga ở quê mình, dẫn bà ta đi mua vé xe.

Trong nhà ga kẻ đến người đi, Liễu Diễm là một bia ngắm di động thu hút ánh mắt người khác, chốc chốc lại có ánh mắt liếc về phía bà ta, bắp thịt trên người Tống Sư Yểu dần căng lên, thời gian đợi xe đến dường như cũng bị kéo dài vô tận rồi.

Có thể thuận lợi rời đi được không đây? Người đó vừa nhìn về phía hai người họ vừa gọi điện thoại, không phải là quen biết họ nên muốn gọi điện thoại báo tin đó chứ?

Lúc này xe cũng đến. Tống Sư Yểu mặt không cảm xúc dẫn Liễu Diễm lên xe.

Mãi cho đến khi xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi thôn Lý An, cơ thịt căng cứng trên người Tống Sư Yểu mới từ từ thả lỏng.

Trên xe bus, Tống Sư Yểu và Liễu Diễm ngồi xuống phía sau, một bà thím có đôi mắt sụp mí đảo qua đảo lại giữa Tống Sư Yểu và Liễu Diễm, khi chú ý thấy hai người hình như là mang theo đồ đạc đi xa, đôi mắt liền lóe lên nét kích động hóng hớt, bà ta lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho ai đó.

Bà ta nhỏ giọng nói: “... Còn có thể là ai được, chính là con hồ ly tinh trong thôn chúng ta đó chứ ai, cô ta dẫn theo con ranh con nhà cô ta vào thành phố rồi... Cả nhà đều ở trong thôn, cô nói xem cô ta có thể tìm ai nương tựa chứ, theo tôi thấy, nói không chừng chính là người tình đó... Loại phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải loại an phận gì, không biết đã cắm sừng người đàn ông của mình bao nhiêu lần rồi nữa...”

Người nhà quê ít có thứ gì để giải trí, người nhiều chuyện, sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn rất đông đúc, tốc độ truyền bá tin đồn này vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã có người chuyển lời tới tai Liễu Quốc Khánh rồi.

Liễu Quốc Khánh vốn dĩ đang ở nhà họ Trần uống trà, vừa nghe thấy tin này, nét mặt cười tươi như hoa trên mặt nháy mắt đã thay đổi, sắc mặt ông Hai nhà họ Trần cũng trở nên khó coi.

Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần trực tiếp lái xe đuổi theo, Liễu Quốc Khánh quanh co một hồi cuối cùng tìm được cách liên lạc với bà thím nhiều chuyện kia.

“Bác ngăn nó lại giúp tôi, chúng tôi đang trên đường đuổi theo rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cảm ơn bác thật đàng hoàng.” Liễu Quốc Khánh cúp điện thoại, liếc nhìn sắc mặt ông Hai nhà họ Trần đang lái xe. Vẻ mặt ông Hai nhà họ Trần rất dữ tợn, vóc người cao lớn, thoạt nhìn chỉ cần một đấm thôi đã có thể đấm cho Liễu Quốc Khánh hôn mê, lúc này sắc mặt ông ta u ám lại càng thêm đáng sợ.

Trong lòng Liễu Quốc Khánh rất sợ hãi, càng hận Liễu Diễm không hiểu chuyện hơn, ông ta có lòng tốt lo lắng cho tương lai của Liễu Diễm, vậy mà Liễu Diễm lại dẫn theo con gái chạy trốn. Đúng là không thể ngờ, đủ lông đủ cánh rồi nên làm phản phải không!

Xe bus đi gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới trạm cuối.

Trạm xe bus cách trạm xe lửa rất gần, ngay sát bên nhau. Lượng người đi lại trong này rất lớn, người qua kẻ lại, chốc chốc lại va vào nhau, Tống Sư Yểu kéo tay Liễu Diễm đi qua dòng người.

Đột nhiên có một cánh tay vươn ra kéo tay Liễu Diễm, ngăn cản mẹ con hai người.

Liễu Diễm bị dọa giật bắn, bà ta quay đầu lại, nhìn rõ người kia là ai thì kinh ngạc nói: “Thím Mai!”

Tống Sư Yểu nhìn người tới, quả nhiên không thể rời khỏi đây dễ dàng như thế được.

Thím Mai nghĩ tới hứa hẹn hậu hĩnh mà Liễu Quốc Khánh đã hứa, bàn tay thô ráp của bà ta nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Liễu Diễm, cười nói: “Vợ Thành Tài đấy à, cô muốn dẫn con gái đi đâu đấy?”

“Không muốn đi đâu hết, chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi.”

“Lần này đi ra ngoài chắc phải đi xa đúng không, phải ngồi xe lửa luôn mà, còn mang theo hành lý, là muốn đi nương nhờ ai đấy sao?”

“Tôi không biết thím đang nói gì cả...” Liễu Diễm bị bà ta nắm đau, muốn rút tay ra, nhưng sức lực của Liễu Diễm sao có thể bằng sức của một phụ nữ quen làm việc nhà nông nặng nhọc được. Giãy dụa không xi nhê gì, Liễu Diễm bèn cầu xin: “Thím Mai, thím buông tôi ra trước đã...”

Thím Mai sẽ không để lợi ích đã dâng lên tới miệng mình rồi còn bay mất, bà ta kéo Liễu Diễm đi ra ngoài, nói: “Trong này nhiều người quá, nói chuyện không tiện, chúng ta đi ra bên ngoài nói đi.”

Tống Sư Yểu đã mua vé trên mạng xong hết rồi, vé xe lửa là vé trong thời gian sớm nhất, xe lửa đã sắp sửa đến rồi, sao có thể để bà ta kéo Liễu Diễm đi được chứ.

“Bác gái, bác buông mẹ cháu ra đi!” Tống Sư Yểu đi lên trước ngăn cản, thím Mai không thèm để cô vào mắt, bà ta dứt khoát kéo luôn Tống Sư Yểu đi theo, kéo hai mẹ con đi ra bên ngoài.

Khóe môi Tống Sư Yểu nhếch lên một nụ cười lạnh, đột nhiên hét ầm lên: “Có kẻ buôn người! Cứu mạng với!”

Tiếng thét của bé gái sắc nhọn chói tai, trong nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của mọi người trong phạm vi mấy dặm xung quanh, ai có con thì lập tức ôm chặt con mình, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ba người lập tức bị vô số ánh mắt trói chặt.

Dì Mai xấu hổ, kéo Tống Sư Yểu nói: “Mày nói nhăng nói cuội gì đấy?... Đừng có nghe nó nói bậy, tôi không phải kẻ buôn người gì cả, chúng tôi là người cùng thôn, hai mẹ con họ bỏ nhà đi, người nhà họ nhờ tôi ngăn cản họ lại giúp...”

Đứa bé gái ra sức giãy dụa, giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nức nở kích thích lương tâm của những người xung quanh: “Bà nói bậy, tôi không hề quen biết bà! Chú ơi dì ơi, xin hãy cứu mẹ con cháu với!”

Mấy năm gần đây, tin tức lũ buôn người dùng loại mánh khóe bịp bợm này lừa bán phụ nữ trẻ em nhiều không kể hết, lập tức có vài người tiến lên ngăn thím Mai lại, ngăn cách hai bên, hơn nữa còn túm chặt lấy thím Mai.

Thím Mai tức đến mức thở hổn hển: “Các người làm trò gì thế hả? Tôi thật sự quen biết họ mà...”

“Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi nhanh lên, báo cảnh sát trước đã rồi nói.”

“Có phải là kẻ buôn người hay không, đợi cảnh sát tới là rõ ngay thôi!”

“Bà ta vẻ mặt hung ác, nhìn là biết không phải hạng người tốt lành gì rồi...”

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người thím Mai, Tống Sư Yểu kéo Liễu Diễm còn đang mê mang từ nãy tới giờ, nhanh chóng đi vào trạm xe lửa.

Thím Mai thấy thế thì sốt ruột vô cùng, xe tư nhân không giống với xe bus, trên đường cứ phải dừng ở trạm nọ trạm kia, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, Liễu Quốc Khánh cách nơi này cũng chỉ có một con đường mà thôi, bà ta không thể để người chạy mất được!

“Buông tôi ra, buông tôi ra mau lên...” Thím Mai giãy dụa kịch liệt, giãy khỏi những người ngăn cản rồi chạy theo mẹ con hai người.

“Lũ buôn người này, chết hết đi cho ông!” Có một ông bố có con bị lũ buôn người bắt cóc nghe thấy tiếng động phía bên này, từ xa xông tới, vung chân đạp một cái, cơ thể béo núc ních của thím Mai nháy mắt đã ngã sõng soài trên mặt đất, lập tức đỡ eo tru lên oai oái.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần cũng vội vàng chạy tới, hỏi: “Người đâu rồi?”

“Ai yô... vừa mới vào kia rồi, nhanh đuổi theo đi.” Thím Mai hận chết đi được, trước đó bà ta chỉ nhằm vào lợi ích của mình thôi, nhưng bây giờ đã thật lòng muốn Liễu Diễm và Tống Sư Yểu bị bắt trở về. Họ càng muốn chạy thì càng phải ngăn cản cho bằng được. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần lập tức chạy về phía đại sảnh trạm xe lửa.

Tống Sư Yểu vừa mới dùng chứng minh nhân dân của Liễu Diễm tới máy lấy vé tự động lấy vé xe lửa, quay đầu đã nhìn thấy Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần đứng ở cửa nhìn quanh bốn phía tìm người, trong lòng cô giật thót, lập tức kéo Liễu Diễm chạy về phía cửa soát vé.

“Á! Yểu Yểu, con chạy chậm chút...” Liễu Diễm còn chưa hiểu được tình huống bây giờ là thế nào, bà ta kêu ra tiếng, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của hai người còn đang tìm kiếm khắp nơi kia, hai người đàn ông lực lưỡng lập tức đuổi sang đây.

Tim Tống Sư Yểu đập nhanh như nổi trống, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, cô chỉ kéo Liễu Diễm chạy điên cuồng, có mấy lần Liễu Diễm xém thì té ngã.

“Thật ngại quá, chú ơi dì ơi anh ơi chị ơi thật ngại quá, bọn cháu sắp trễ rồi...” Tống Sư Yểu kéo Liễu Diễm chạy tới phía trước hàng ngũ đang xếp hàng chờ soát vé, mạnh mẽ chen hàng dưới những âm thanh và ánh nhìn không hài lòng.

Lúc này Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần cũng đã chạy tới cuối hàng ngũ, mắt đỏ như muốn nhỏ máu nhìn lên đằng trước.

Tống Sư Yểu và Liễu Diễm đã đi qua cửa soát vé.

“Làm gì thế hả? Lấy chứng minh nhân dân ra đây!” Phía sau truyền tới tiếng quát nghiêm khắc, Tống Sư Yểu mặt không cảm xúc quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần bị cảnh sát nhân dân ở trạm xe lửa chặn lại.

Liễu Quốc Khánh tức tới mức thở không ra hơi, lại đột nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt của Tống Sư Yểu ở đằng xa. Đôi mắt đó đang nhìn ông ta chằm chằm, đen đến mức có chút quỷ dị. Tống Sư Yểu hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, trong nháy mắt lại có chút ngây thơ ngọt ngào. Chỉ là phối hợp với đôi mắt của cô, loại cảm giác ngây thơ ngọt ngào đó liền phủ lên một tầng cảm giác tàn nhẫn, đáng sợ.

Tống Sư Yểu giơ ngón giữa với Liễu Quốc Khánh và ông Hai nhà họ Trần.

Cút khỏi thế giới của tôi đi, loại rác rưởi.

Giờ khắc này Tống Sư Yểu cảm thấy rất vui sướng, kẻ địch của cô vô cùng lớn mạnh, thiết kế cho cô không biết bao nhiêu bẫy rập, muốn nhìn thấy cô phát ra tiếng thét gào đau khổ, để lộ sắc mặt vặn vẹo. Bọn chúng đã từng thành công một lần rồi, nhưng lần này, cô sẽ là kẻ chiến thắng!

Xe lửa nổ máy, theo đường ray chậm rãi đi về phía trước, rời khỏi cái bóng âm u mà nhà ga phủ xuống. Ánh sáng sáng ngời dần chiếu vào mi mắt, trước mắt tươi sáng rộng mở. Hôm nay, là một ngày ánh nắng cực kỳ rạng rỡ.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play