Tống Sư Yểu giãy dụa tỉnh dậy trong tiếng khóc thảm thiết, những cảm xúc dữ dội và đen tối mang theo sự giận dữ, tuyệt vọng và suy sụp quấn lấy cô, khiến cô mở mắt đồng thời nước mắt cũng trào ra.
Cô chưa kịp suy nghĩ thì đã giật mình trước cảnh tượng trước mắt. Cô đang nằm trên mặt đất trong một ngôi nhà nông thôn cũ kỹ, trán đau nhức, trên giường ở phía trước là một người đàn ông đang kéo quần áo của một người phụ nữ, người phụ nữ giãy dụa, hai tay yếu đuối bất lực, tiếng khóc yếu ớt càng kích thích sự tàn bạo của người đàn ông hơn.
Thời gian như đông cứng lại trong chốc lát, mọi tiếng nói đều biến mất, cô giơ tay lên, nhìn thấy một bàn tay nhỏ đen đúa như cẳng gà. Cô trùng sinh rồi, cô trở lại... lần phán quyết đầu tiên.
Chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” mỗi mùa có ít nhất tám tập, một tập sẽ được phát sóng trực tiếp trong nửa tháng. Mỗi tập là một phiên tòa hoàn toàn mới.
Mỗi tập là một cuộc đời, đối với người bị phán xử thì mỗi cuộc đời đều là một địa ngục.
Trong lần phán xét này ekip chương trình sắp xếp cho cô lớn lên ở vùng nông thôn của thành phố cấp mười tám. Ba cô là thợ mộc, mẹ cô xinh đẹp yếu đuối lại bất tài, là một người phụ nữ hoàn toàn không có khả năng nuôi dưỡng và bảo vệ con cái. Năm cô mười tuổi ba cô qua đời trong một vụ tai nạn khi đang đi ở ngoài, vì là bên phạm lỗi nên họ phải đền hết tiền bạc trong nhà. Hai mẹ con cô hoàn toàn trắng tay, sống nương tựa lẫn nhau.
Giờ là lúc người ba đã chết, người mẹ xinh đẹp của cô bị một tên lang thang có ý đồ bất chính đột nhập vào nhà lúc đêm khuya. Lúc trước cô đã làm như thế nào? Cô bị đẩy ngã và bất tỉnh, sau đó không lâu thì tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này cô liền vội vàng lao tới cứu mẹ mình. Nhưng một đứa trẻ mười tuổi gầy yếu làm sao có thể chống chọi được với một người đàn ông khỏe mạnh?
Vì vậy, cô bị đẩy mạnh một cái ngã xuống chiếc ghế trong góc, chiếc đinh đóng trên ghế cào ra một vết thương dài trên mặt cô, máu me chảy đầy trên mặt cô dọa sợ tên lang thang kia. Hắn ta từ bỏ mưu đồ bỏ chạy. Còn vết sẹo này đã theo cô suốt đời, khiến cô bị người ta chê cười, khiến cô cảm thấy tự ti, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người khác.
Tống Sư Yểu lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, cô đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu bước ra ngoài.
Cô bước vào bếp, lấy con dao làm bếp sắc bén nhất trên tường. Sau đó cô đứng ở cổng quát to lên: “Có kẻ muốn cưỡng hiếp dâm mẹ tôi! Cứu với! Mọi người mau tới đây!”
Giọng nói chói tai của đứa trẻ làm cho tên lang thang lập tức giật nảy mình, vội vàng nhảy bật dậy lao ra ngoài: “Con nhỏ kia, mày câm mồm cho…”
Giọng hắn ta bị kìm lại ở cổ họng, toàn thân cứng ngắc, nhìn cô gái nhỏ cầm con dao trên tay đứng trước cửa mà trái tim run rẩy.
Tống Sư Yểu rất gầy, trên mặt không có bao nhiêu thịt, khiến cho đôi mắt to của cô trông hơi đáng sợ. Lúc này đôi mắt đen như mực đó không hề có ánh sáng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, không hề giống ánh mắt của một đứa trẻ bình thường, rất quỷ dị.
Tên côn đồ chỉ cảm thấy trong nháy mắt máu trong người mình đã đông cứng lại, trong lòng cảm thấy khủng hoảng như gặp phải quỷ. Cả người đẹp dưới thân hắn ta và bóng đêm tĩnh mịch này đều được phủ lên một tầng sắc thái kinh hoàng.
Đứa trẻ rất quỷ dị, còn đáng sợ hơn cả người lớn, dù tên lang thang kia đang có hứng thú đến đâu thì lúc này cũng đã bị dọa cho mất hết hứng thú, sợ hãi tè ra quần mà bỏ chạy.
“Yểu, Yểu Yểu...” Một giọng nữ yếu ớt rụt rè gọi cô. Liễu Diễm nắm cổ áo ngồi dậy, trên mặt thấm đẫm nước mắt, trong mắt là vẻ sợ hãi nhìn Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu quay đầu nhìn bà ta, mặt không biểu cảm.
Liễu Diễm rất đẹp, không hề giống một người sống ở nông thôn mà giống như con gái nhà giàu ở thành phố được nuôi nấng chiều chuộng. Bà ta có làn da trắng nõn, mềm mại, ngón tay không có vết chai, trên cổ tay mảnh khảnh còn đeo vòng tay bằng ngọc màu sắc không tốt lắm, nhưng cũng đủ khiến đám phụ nữ trong thôn ghen ghét. Trên cần cổ mảnh mai của bà ta còn đeo một sợi dây chuyền, hạt ngọc tròn nho nhỏ nằm giữa xương quai xanh của bà ta, trông vô cùng tinh xảo.
Bà ta có khí chất vừa quyến rũ vừa xen lẫn vẻ hồn nhiên như một thiếu nữ, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ đã có chồng sinh con.
Liễu Diễm bị Tống Sư Yểu nhìn liền co rúm người lại, lắp bắp kêu ra tiếng: ”Yểu Yểu, đừng làm mẹ sợ…”
Sau khi thoát khỏi sự mê muội lúc trước, bây giờ Tống Sư Yểu phát hiện Liễu Diễm trông chẳng khác gì một kẻ thiểu năng.
“Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đi.” Tống Sư Yểu dùng giọng điệu ra lệnh không cho phép từ chối.
Sau khi Liễu Diễm kết hôn chưa từng làm việc nhà, lúc này lại bị Tống Sư Yểu ra lệnh, bà ta liền ngẩn người, nhưng cũng không dám phản bác, lúng ta lúng túng gật đầu.
Tống Sư Yểu cầm con dao đi ra ngoài.
Cô đi vào phòng tắm.
Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu ra một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, đen đúa, phát dục không tốt, mái tóc khô xơ dài được cột rối tung ở sau đầu, trông như những đứa trẻ ở những khu vực nghèo đói.
Ekip chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” sẽ không để cô được sống tốt hơn, cho cô một gia đình bản địa cũng là một tập hợp toàn những người “cực phẩm” để tra tấn sự tồn tại của cô.
Ba cô yêu Liễu Diễm đến điên cuồng. Ông ta cưng chiều người này như châu báu, còn con gái ruột thì bị đối xử không khác nào một nô lệ. Từ khi cô có ký ức thì đã không ngừng phải làm việc nhà, người gầy còm đen nhẻm, trưởng thành không tốt. Rõ ràng điều kiện gia đình cô ở trong thôn cũng không đến nỗi tệ, nhưng cô lại giống như đứa trẻ trong gia đình nghèo nhất.
Sau khi ba cô qua đời, cô phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia đình và bảo vệ mẹ, thậm chí vì lần này bảo vệ Liễu Diễm mà hỏng cả mặt.
Nhưng cô không còn cách nào khác, bởi vì lúc ấy cô đã sống mười năm bị ba mình tẩy não hằng ngày, thêm nữa cô lại có tình cảm theo thiên tính của một đứa bé với mẹ mình nên không thể vứt bỏ mẹ ruột sinh ra cô.
Nếu cô không nuôi sống gia đình, nếu cô không bảo vệ Liễu Diễm thì bà ta sẽ chỉ biết khóc thút thít chứ không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết mọi việc. Cô bị ép phải trưởng thành.
Cô cảm thấy kiệt sức, cảm thấy đầy giận dữ với cuộc sống thế này, cô sống trong bể nước mắt của mẹ mình, cố gắng sống qua ngày này tháng nọ.
Cho đến mấy năm sau mẹ cô được một người giàu có bao nuôi, trở thành tình nhân của ông ta.
Tống Sư Yểu không quan tâm việc mình trở thành con gái của một tiểu tam. Cô không được học hành nhiều, không ai dạy cho cô về đạo đức. Cô chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể rời khỏi nơi nhỏ bé nghẹt thở, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể ăn cơm no, mặc quần áo đẹp đẽ ấm áp, ở trong một căn phòng thoải mái dễ chịu, không ẩm ướt, không có nấm mốc, mùi hôi, lại còn được đi học.
Tuy nhiên, làm sao mà ekip chương trình có thể cho cô được sống những ngày tốt lành? Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang chỉ khiến cô rơi vào một vực thẳm sâu hơn, nếm trải mùi vị còn đau đớn hơn.
Cô đi học, nhưng người vợ cả biết đến sự tồn tại của hai mẹ con cô, đồng thời hai người con của bà ta cũng học cùng trường với cô.
Kể từ đó cô luôn bị bạo lực học đường, sống trong địa ngục không thể trốn thoát. Bản năng sinh tồn đã thúc đẩy cô, khiến cô trở thành một kẻ a dua nịnh hót, thành một con chó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị sỉ nhục.
Cuối cùng, người mẹ mà cô đã dùng đôi tay nhỏ gầy của mình bảo vệ nhiều năm kia đã lựa chọn từ bỏ cô vì sợ người đàn ông giàu có kia sẽ vứt bỏ bà ta.
Vì vậy, sau khi tốt nghiệp cô đã trở nên không bình thường, trở thành một kẻ điên vô cùng đáng sợ. Cô bắt đầu trả thù những người đã bắt nạt mình khi trước. Sau đó khán giả lại kêu lên rằng cô quả nhiên là loại người trời sinh đã xấu xa, xấu từ trong gen! Cuối cùng người ta sắp xếp cho một tên sát nhân càng biến thái hơn giày vò cô đến chết, kết thúc cuộc phán xét đầu tiên, khán giả đều la hét vô cùng sảng khoái.
Là vậy sao? Là lỗi của cô sao? Cô đã không vượt qua bài kiểm tra. Cô không thể duy trì trái tim lương thiện trong vực sâu của những sự ác ý. Cô không mỉm cười đối mặt với cuộc sống mang lại cho cô vô vàn đau khổ. Người ta sỉ nhục cô, cô ghi hận mà không phải là tha thứ. Người ta bắt cô phải ăn phân, cô lại dám không cười nói là thơm quá, cảm ơn cậu, cho nên đáng đời cô gặp phải kết cục như vậy.
Có phải là thế không?
Trong mắt Tống Sư Yểu lăn xuống hai dòng lệ. Cô nắm chặt cán dao, sâu trong đôi mắt cháy rực một ngọn lửa.
Tống Sư Yểu lau nước mắt, rửa mặt và tay sạch sẽ rồi đi vào bếp, lấy trứng và một miếng thịt nạc lớn chỉ bằng một nửa lòng bàn tay từ trong tủ lạnh ra nấu một tô mì, từ từ ăn hết.
Gia đình họ bây giờ rất nghèo, gần như đã tiêu hết tiền tiết kiệm. Cô lại có một người mẹ được ba mình chiều chuộng đến mức tiêu tiền không biết kiềm chế. Lúc trước cô đã từng nhịn ăn để dành cho người mẹ yếu đuối yêu quý của mình, nhưng bây giờ thì không vậy nữa.
Bỏ mẹ cái không nỡ đi, bỏ mẹ nhà bà đi, tôi đây không quen bà!
Cảm giác dạ dày được lấp đầy bằng sự ấm áp thật sự rất sảng khoái. Tống Sư Yểu đã ăn xong, Liễu Diễm run rẩy đi tới, thèm thuồng nhìn cái bát của Tống Sư Yểu, nói: “Yểu Yểu, mẹ dọn dẹp nhà cửa xong rồi.”
Tống Sư Yểu: “Ừm.”
“Yểu Yểu, mẹ cũng đói bụng.”
“Mẹ cũng đói à, thế thì mẹ đi nấu đi. Con đi ngủ trước, mẹ ngủ ngon.” Tống Sư Yểu nói xong rồi không thèm để ý tới Liễu Diễm, nhảy xuống ghế đi mất. Cô không tin có người có thể bởi vì không biết làm cơm mà chết đói, còn không phải vì được chiều quen rồi sao.
Nếu thật sự có lúc đó, kể cả không biết làm cơm thì đến cỏ cũng phải gặm vì muốn sống sót thôi.
Tống Sư Yểu trở về phòng ngủ chính. Liễu Diễm nói là đã dọn sạch nhưng thực ra cũng chỉ là quét qua loa trên mặt đất thôi, nước tiểu tên lang thang kia tè ra còn chưa được lau sạch sẽ, đồ rơi trên mặt đất cũng chỉ được vứt tạm trên mặt bàn hoặc chồng đống trong góc, có quét dọn cũng chẳng khác gì mấy lúc chưa quét.
Tống Sư Yểu cũng mặc kệ, dù sao căn phòng này cũng không phải là chỗ cô ngủ.
Cô rửa mặt sạch sẽ, lấy một hộp kem trên bàn trang điểm của Liễu Diễm, quệt kem bôi lên mặt mình, lòng bàn tay thô ráp xoa đều kem lên mặt, massage cẩn thận để kem thấm vào da.
Liễu Diễm bảo vệ rất kỹ khuôn mặt và cơ thể của mình. Mỗi tháng bà ta đều tiêu tiền chồng mình cho vào quần áo và các sản phẩm chăm sóc da. Tống Sư Yểu cũng không quan tâm việc mình ở tuổi này dùng kem của người trưởng thành có thích hợp không. Dù sao thì đây cũng chỉ là một thế giới ảo, dù có được lên kịch bản kỹ lưỡng thế nào thì cũng không thể kỹ đến mức lên kịch bản cho thành phần của một loại kem bôi da xem nó có phù hợp cho trẻ em vị thành niên dùng không. Dù sao chỉ cần là đồ đắt tiền thì bôi lên mặt đều sẽ có tác dụng.
Liễu Diễm dùng toàn mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu, rất đắt tiền.
Cô còn nhớ tập phán xét đầu tiên bắt đầu từ khi cô mười tám tuổi. Nhưng thực tế thì cô chỉ được đưa vào thế giới này sớm hơn một tiếng so với những diễn viên khác. Chỉ có điều tốc độ thời gian sẽ được điều chỉnh cho trôi qua thật nhanh, thúc đẩy cho đến lúc cô mười tám tuổi thì mới có thể bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp, những diễn viên tồn tại để nhắm vào cô mới được đưa vào.
Ở thế giới hiện thực là một tiếng, còn trong thế giới ảo là mười tám năm, tốc độ nhanh chóng đến mức người ngoài dùng mắt thường không thể nhìn thấy cảnh gì, thậm chí họ còn khinh thường không thèm quay lại màn hình, không thèm quan sát cuộc sống trước năm mười tám tuổi của Tống Sư Yểu. Vì vậy trước năm mười tám tuổi cô vẫn còn rất an toàn.
Cô vẫn còn tám năm để chuẩn bị cho cuộc chiến của mình.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT