CHƯƠNG 332
“Cô yên tâm, nếu như thật sự gặp chuyện không may, cũng sẽ không dính dáng đến cô.” Tô Khiết chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn vê phía Chung Lam, khóe môi khẽ nở nụ cười trào phúng: “Bởi vì cô còn chưa đủ tư cách.”
Mấy câu trước của Tô Khiết nghe rất bình thường, nhưng câu cuối cùng được bổ sung thêm vào này đúng là rất độc ác.
Sở Bách Hà bật cười, Tống Vân và Mộ Dung Tri không cười ra tiếng, nhưng mà trên mặt cũng mang theo ý cười, tất nhiên là nụ cười trào phúng.
Nhất thời Chung Lam giận đến mức mặt mày đều xanh mét, lúc này cô ta hận không thể xé Tô Khiết thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà cô ta vẫn cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, đôi mắt lóe lên: “Coi như tôi không bị làm sao, vậy còn bọn họ? Cô mang tính mạng của bọn họ ra đùa như vậy sao?”
Lời này của cô ta rõ ràng là đang khích bác chia rẽ mọi người.
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Khiết Khiết nhà tôi!” Sở Bách Hà hơi nhíu mày, đột nhiên hét to một câu.
Mẹ kiếp, muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ, mắt Chung Lam bị mù rồi à?
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Khiết Khiết nhà tôi!” Ngay lập tức Tống Vân cũng nói tiếp một câu.
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Khiết Khiết nhà tôi!” Tất nhiên Mộ Dung Tri cũng không chịu tụt lại phía sau.
Rõ ràng Chung Lam không ngờ bọn họ sẽ phản ứng như vậy, nhất thời cô ta tức giận đến mức thiếu chút nữa thì phun ra máu.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Sở Bách Hà nghiêng đầu liếc Chung Lam: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, cô có thể cút được rồi.”
Trong lòng Chung Lam không cam chịu, nhưng biết lúc này mình ở lại đây cũng không được việc gì, nên chỉ có thể hậm hực rời khỏi đó.
“Khiết Khiết, cái thẻ nhớ kia vẫn còn trong tay Nguyễn Hạo Thần đấy, thật sự không có chuyện gì sao?” Sau khi Chung Lam đi khỏi, Tống Vân không nhịn được vẫn phải hỏi một câu.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tô Khiết nhìn vê phía cô ấy, cười nhạt một tiếng, nhưng chính nụ cười nhạt ấy trong nháy mắt lại khiến người cho ta yên tâm.
Tống Vân đã hoàn toàn yên tâm rồi, nếu như Khiết Khiết nói không có việc gì, vậy thì nhất định sẽ không có việc gì.
“Ai da, chuyện gì thế này? Vì sao cô lại tin tưởng anh ta như vậy?” Sở Bách Hà cười rất mờ ám, vẻ mặt hưng phấn: “Khiết Khiết, có phải cô đã rung động với anh ta rồi không?”
“Rung cái gì mà rung? Chúng tôi chỉ kết hôn theo thỏa thuận.” Tô Khiết trợn mắt nhìn thẳng vào Sở Bách Hà, cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn theo thỏa thuận, thời gian chỉ có một năm thôi, về điểm mà cô vẫn nắm chắc.
“Thật sự không rung động?” Sở Bách Hà đâu chịu bỏ qua, nụ cười trên mặt càng sâu hơn vài phân: “Nếu em không rung động, vậy chị rất muốn theo đuổi Nguyễn Hạo Thần, có thể nói là chị vô cùng vừa lòng với anh ta.”
Lúc này Sở Bách Hà đang giở giọng kích thích Tô Khiết, vê chuyện tình cảm kiểu này, lúc người trong cuộc còn chưa nhận ra được tình cảm của mình, thì việc xuất hiện người thứ ba kích thích vào sẽ đặc biệt có hiệu quả.
Vốn dĩ Mộ Dung Tri đang đứng hóng chuyện, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, anh ta dơ tay ra vỗ một cái lên đâu Sở Bách Hà: “Em nghĩ cái gì thế?”
“Mộ Dung Tri, anh lại đánh vào đầu tôi, tôi đã nói với anh rồi, tôi không thông minh bằng Khiết Khiết đều do bị anh đánh đấy.” Sở Bách Hà nhanh chóng giương nanh múa vuốt chuyển hướng vê phía Mộ Dung Tri rống lên.
“Trước khi em quen tôi còn ngốc hơn bây giờ nữa.” Mộ Dung Tri thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô ấy thì không nhịn được cười.