CHƯƠNG 333

“Mộ Dung Tri, anh cứ chờ đó cho tôi, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ cho anh nố tung.” Sở Bách Hà thở phì phò, tức giận đến mức khuân mặt nhỏ nhắn đỏ hết lên, cô ghét nhất người khác nói cô ngốc.

Choáng nha, chờ cô ấy!

“Được, tôi chờ em.” Khi nói xong lời này, trên mặt Mộ Dung Tri vẫn nở nụ cười như trước, nhưng mà trong giọng nói dường như lại mang theo vẻ nghiêm túc khác thường.

“Được, anh đợi đấy, anh cứ đợi đấy cho tôi.” Lúc này Sở Bách Hà đang nổi giận, cũng không phát hiện ra sự khác thường của Mộ Dung Tri.

Vốn dĩ Tô Khiết nghe thấy lời Sở Bách Hà nói thì sững sờ, trong lòng hình như hơi cảm giác kỳ lạ, chỉ là lúc này trông thấy dáng vẻ vui đùa âm ĩ của Sở Bách Hà với Mộ Dung Tri, thì không để ý đến cảm giác kỳ lạ thoáng qua ấy nữa, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

“Em về trước đây.” Tô Khiết đứng dậy, định đi về trước, cô biết tối nay Nguyễn Hạo Thần có buổi tiếp khách, khả năng sẽ không về sớm như vậy, nhưng mà hôm nay cô lại muốn về sớm một chút.

Tô Khiết vốn cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ không về nhà sớm như vậy, nhưng mà khi cô về đến biệt thự, lại thấy đèn trong biệt thự đang sáng.

Vì sao Nguyễn Hạo Thần lại về sớm như vậy? Vì sao…

Vì sao Nguyễn Hạo Thần lại về sớm như vậy? Vì sao…

Từ trước đến nay Tô Khiết không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên lại hơi căng thẳng, cô đứng ở cửa ra vào, nhưng không vội vàng mở cửa.

Về chuyện tài liệu Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã nhường cô, nếu không cô không thể nào dễ dàng lấy được nó như vậy, nếu như Nguyễn Hạo Thần hỏi thêm điều gì, cô sẽ nói thế nào, hay là…

Tô Khiết đang nghĩ ngợi, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, sau đó Mộng Nhược Đình kéo vali đi ra.

Tô Khiết sửng sốt, nhất thời dường như chưa kịp lấy lại tinh thân, rõ ràng đã phản ứng chậm nửa nhịp.

“Chị Khiết, chị đã về rồi.” Mộng Nhược Đình trông thấy cô thì vô cùng vui vẻ: “Em đến đây lấy ít đồ.”

“Chị Khiết, em đang rất vội, phải sang nước R quay quảng cáo, tạm thời không buôn chuyện với chị được, đợi em quay xong quảng cáo sẽ về thăm chị.” Hiển nhiên Mộng Nhược Đình đang vội, không đợi Tô Khiết mở miệng, cô ta đã giải thích luôn.

“Ừ” Tô Khiết khẽ đáp lời, thật ra cô cũng rất thích Mộng Nhược Đình, cô cảm thấy Mộng Nhược Đình thẳng thắn đáng yêu, khiến người ta rất thích.

Cô cũng có cảm giác Mộng Nhược Đình rất thân thiện với cô, hoàn toàn không có một chút giương cung bạt kiếm giữa tình địch với nhau nào.

Có điều Mộng Nhược Đình biết cô và Nguyễn Hạo Thần chỉ kết hôn theo thỏa thuận, nên tất nhiên sẽ không cần coi cô thành tình địch.

Nhìn Mộng Nhược Đình hấp tấp đi khỏi, khóe môi Tô Khiết chậm rãi cong lên.

Tô Khiết bước vào phòng, thấy Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa về, nên cô lên tầng trước, có điều cô cũng không vội vàng nghỉ ngơi, mà muốn đợi Nguyễn Hạo Thần về.

Có người nói cô vô cùng lạnh lùng trong chuyện tình cảm, thật ra cô là người mềm lòng, cũng biết phải cảm ơn. Hôm nay cho dù Nguyễn Hạo Thần vì sao lại làm như vậy, thì cuối cùng cũng coi như đã giúp cô một việc lớn, tuy rằng cô không thể nói thẳng câu cảm ơn với anh, nhưng cô có thể dùng cách của mình để biểu đạt.

Chỉ là, Tô Khiết đợi đến khuya, vẫn chưa thấy Nguyễn Hạo Thần về nhà, sau đó Tô Khiết ngủ quên mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play