CHƯƠNG 3437

Lúc này Quản lý tiền sảnh cũng không nghĩ theo hướng khác, anh ta không biết việc Tư Đồ Không tới tìm Bùi Dật Duy chỉ là cái cớ, người phụ nữ đi ra từ phòng nghỉ mới là quan trọng.

Nếu như Quản lý tiền sảnh nghĩ tới việc này, e rằng anh ta sẽ không dám rời đi như vậy đâu.

Nếu xử lý không tốt chuyện này, chắc cả Câu lạc bộ này sẽ bị dỡ bỏ mất.

Nhìn thấy Quản lý tiền sảnh đã rời đi, Lưu Trung Nam cảm thấy mình ở lại đây lúc này cũng không hợp lý, đương nhiên anh ta cũng không dám ở lại nên cũng nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi, Lưu Trung Nam không kìm được còn lén nhìn Liễu Ảnh một lần.

Lúc này Liễu Ảnh đã bình tĩnh lại được rồi, biểu cảm đã khôi phục lại như cũ, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi khó hiểu.

Lưu Trung Nam không kìm được mà lắc đầu một cái, xem ra cô Liễu vẫn chưa nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô vẫn chưa biết điều gì đang đợi mình phía sau.

Lúc Lưu Trung Nam ra ngoài, anh ta tận tình đóng cửa lại, dù sao cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy cũng không hay ho gì. Anh ta phải cố giữ hình tượng cho Tổng giám đốc của mình, chỉ hy vọng Tổng giám đốc của anh ta bình tĩnh một chút, đừng làm ầm ĩ mọi chuyện quá.

Nhìn thấy Lưu Trung Nam đóng cửa đi ra ngoài, đôi mắt Liễu Ảnh chớp chớp mấy cái, khóe môi cô mấp máy định nói chuyện nhưng nhìn thấy Tư Đồ Không đã nheo mắt lại, Liễu Ảnh lại nuốt hết những lời định nói xuống.

Liễu Ảnh hơi mím môi, ở bên anh ta năm năm, cô đã hiểu quá rõ con người Tư Đồ Không rồi. Liễu Ảnh biết anh ta đang tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận. Dáng vẻ nheo mắt lại kia trông vô cùng nguy hiểm.

“Sao anh lại tới đây?” Liễu Ảnh vẫn không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại làm việc này, đây không phải là phong cách của anh ta, hoặc ít nhất không phải là phong cách mà cô biết về Tư Đồ Không.

“Không muốn nhìn thấy tôi?” Lúc này sắc mặt của Tư Đồ Không đã trở lại bình thường. Cơn giận dữ và sự lạnh lùng trong mắt đã dần biến mất, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh. Giọng nói hiện giờ của anh ta cũng rất bình tĩnh, không nghe ra được là cảm xúc gì.

Đương nhiên, nếu bỏ qua những đường gân xanh đang gồ lên trên bàn tay anh ta thì có thể rất dễ dàng tin rằng lúc này anh ta đang bình tĩnh.

Lúc Tư Đồ Không nói câu đó, chỉ có mình anh ta biết anh ta đã phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể khống chế bản thân không xông tới bóp chết cô.

Vốn dĩ trong lòng Tư Đồ Không đã có sẵn cơn giận, sau khi nghe xong câu đó của Liễu Ảnh, ngọn lửa tức giận trong lồng ngực anh ta gần như trào ra dữ dội, cảm giác như sắp tẩu hỏa nhập ma.

“Chúng ta về rồi nói.” Liễu Ảnh thầm hít vào một hơi, mặc dù lúc này nhìn Tư Đồ Không rất bình tĩnh nhưng cô rất hiểu anh ta, cô biết bây giờ anh ta không hề bình tĩnh chút nào. Tư Đồ Không đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm nhưng chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy bao giờ.

Cô sợ Tư Đồ Không thật sự sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện lên ở đây. Mặc dù theo phong cách thường ngày của Tư Đồ Không, chuyện đó không chắc sẽ xảy ra nhưng hôm nay rõ ràng là anh ta đang rất khác.

Cho dù thế nào thì gây ầm ĩ ở đây cũng không phải là chuyện tốt.

“Sao? Cô sợ rồi sao? Sợ tôi làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên thành một đường hơi cong, động tác nhếch mép này nhìn có vẻ hơi cứng nhắc: “Hay là cô chột dạ?”

Cô vội vàng muốn rời đi như vậy?

Là vì sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?

Hay là vì bản thân cô đang chột dạ?

Liễu Ảnh cau mày, câu trước của anh ta cô còn có thể hiểu được, nhưng câu sau anh ta nói vậy là có ý gì? Cái gì mà cô chột dạ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play