CHƯƠNG 3436
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, chính là Tổng giám đốc Tư Đồ. Anh ấy nói rất rõ ràng, đến đây để tìm Sếp Bùi, hơn nữa anh ấy còn đang chờ ở bên ngoài.” Quản lý tiền sảnh không hiểu được suy nghĩ của Liễu Ảnh, chỉ cho rằng là do cô quá kinh ngạc.
Thái độ kinh ngạc của Liễu Ảnh cũng là bình thường thôi, dù sao với thân phận và địa vị của Bùi Dật Duy muốn gặp được Tư Đồ Không là việc rất khó, chứ đừng nói tới việc Tư Đồ Không đi gặp Bùi Dật Duy.
Liễu Ảnh vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, sau khi bước ra, cô đang định đóng cửa lại thì bị câu nói của Quản lý tiền sảnh làm cho cả người cứng đờ, lúc này cô quay lưng về bên ngoài, mặt nhìn về phía phòng nghỉ nên không hề nhìn thấy Tư Đồ Không đang đứng ở bên ngoài.
Liễu Ảnh khẽ chau mày, cô cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ nhưng Quản lý tiền sảnh đã khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế thì chắc là không sai được, nhưng vì sao lại như vậy?
Vì sao Tư Đồ Không lại đích thân tới tìm Bùi Dật Duy?
Chuyện này cô không giải thích được.
Chẳng lẽ là vì cô sao?
Liễu Ảnh vô thức lắc đầu, cô biết Tư Đồ Không không đồng ý việc tối nay cô đến gặp Bùi Dật Duy, nhưng lúc đó anh ta cũng không hề ngăn cản cô.
Trong lòng cô hiểu rất rõ một chuyện, rằng cô chẳng qua chỉ là một người tình bí mật của Tư Đồ Không, tuyệt đối không thể có chuyện Tư Đồ Không lại làm một hành động bốc đồng như vậy vì cô.
Đây là điều mà Tư Đồ Không sẽ không bao giờ làm.
Không, không thể nào.
“Tôi thấy có thể là anh nhầm rồi phải không?” Liễu Ảnh lắc đầu phủ nhận rồi đóng cửa phòng nghỉ lại.
Sau khi đóng cửa phòng nghỉ, cô quay người lại, đúng lúc này Tư Đồ Không cũng bước vào trong. Liễu Ảnh vừa quay người đã nhìn thấy anh ta.
Liễu Ảnh ngẩn người, đôi mắt vô thức trợn tròn, đúng là Tư Đồ Không sao?
Tư Đồ Không lại thật sự tới đây tìm Bùi Dật Duy?
Có lẽ không phải tới tìm Bùi Dật Duy, mà là tới tìm cô.
Dù sao Tư Đồ Không và Bùi Dật Duy cũng không có quan hệ gì với nhau.
Sự kinh ngạc của Liễu Ảnh trong mắt của Tư Đồ Không biến thành nỗi sợ hãi, sợ hãi vì bị anh ta bắt gian tại trận.
Lúc này Lưu Trung Nam còn đang cố gắng đứng dậy, dù sao Tổng giám đốc của anh ta đã đi vào trong rồi, anh ta cũng phải đi vào trong mới phải.
“Tổng giám đốc Tư Đồ.” Quản lý tiền sảnh thấy Tư Đồ Không bước vào thì cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao ngay từ đầu Tư Đồ Không cũng nói là tới để tìm Bùi Dật Duy.
“Sếp Bùi mệt rồi, đang nghỉ bên trong phòng, hay là tôi gọi giúp anh thêm lần nữa nhé.” Đương nhiên là Quản lý tiền sảnh muốn lấy lòng Tư Đồ Không.
Nhưng câu nói này của anh ta làm đôi mắt vốn đang bình tĩnh của Tư Đồ Không lại ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo.
Từ “mệt” này đúng là dễ gây hiểu lầm, lúc này Tư Đồ Không không muốn nghe nhất những lời như vậy.
Lưu Trung Nam nôn nóng, cả người ướt sũng mồ hôi, gã quản lý này sao nói nhiều thế không biết.
“Cậu ra ngoài đi.” Tư Đồ Không nhìn Quản lý tiền sảnh bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.
“Dạ? À, vâng, vâng.” Quản lý tiền sảnh cũng coi như có mắt nhìn, Tư Đồ Không đã bảo anh ta ra ngoài thì anh ta cũng không dám ở lại lâu.