Chương 3324
“Chuyện đó xảy ra hai mươi bảy năm trước, khi đó ông ta hai mươi máy tuổi, cho dù lúc đó ông ta như thần tiên giáng trần thì hiện tại cũng hơn năm mươi tuổi rồi, dù không biến thành ông già thì phong thái cũng không thể bằng được năm đó đúng không?” Bà Viên không phải cố ý tranh cãi với ông ta, nhưng việc nào ra việc đó.
Ông Viên không nói nữa, chuyện xảy ra hai mươi bảy năm trước, ông ta thật sự không thể đảm bảo, dù sao năm đó ông ta cũng là một chàng trai thanh tú, nhưng hiện tại mái tóc hoa râm, biến thành một ông già.
Có lẽ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành và ông ta tầm tuổi nhau, Ông Viên nghĩ lại dáng vẻ của mình hiện tại thì khóe môi đột nhiên mím chặt, không nói gì nữa.
Thời gian làm cho người ta già đi, không ai có thể ngăn được thời gian.
Bà Viên nhìn dáng vẻ của ông ta thì không nhịn được cười cười, nỗi lo lắng cũng biến mắt không ít.
Người tới là khách quý, bọn họ chỉ cần có lòng là được, nếu lần này Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đến có chuyện gì, với điều kiện không vi phạm đến nguyên tắc và lương tâm thì bọn họ nhất định sẽ làm được, bà Viên cảm thấy như vậy là được rồi.
Bà Viên đi sắp xếp, Ông Viên vẫn luôn chờ ở trong thư phòng, hơn ba giờ chiều, cuối cùng khách quý cũng tới.
Ông Viên vừa nhận được tin tức thì nhanh chóng đi xuống lầu, tự mình đi ra ngoài đón tiếp, Ông Viên nhìn thấy người đi bên cạnh quản gia thì giật mình, tâm trạng nhất thời có chút phức tạp.
Thời gian làm cho người ta già đi, không ai trốn thoát, nhưng vì sao người này lại không già đi.
Ông Viên cảm giác người của hai mươi bảy năm trước và người trước mắt này không khác nhau là bao.
Hiện tại ông ta thành ông già, nhưng Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành vẫn có một không hai, thần tiên giáng trần.
Hơn nữa so với hai mươi bảy năm trước thì có thêm sự chững chạc.
Quả nhiên người so với người làm cho người ta tức đến chết.
“Thành chủ?!” Ông Viên hoảng sợ run rẩy gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp, ông ta chắc chắn người trước mắt này là Thành chủ đã cứu mình năm đó, bởi vì không có sự thay đổi lớn, cho nên liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được.
Sở dĩ Ông Viên kinh ngạc, mang theo chút nghỉ vần là vì không thể tin được vì sao qua hai mươi bảy năm Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành lại không thay đổi nhiều.
“Vâng, đây là Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành của chúng tôi.” Quản gia Trọng đi bên cạnh Trương Minh Hoàng lập tức giới thiệu.
Bà Viên đi theo cũng nhìn đến ngây người, lúc trước bà ta nghe Ông Viên nói Thành chủ Quỷ Vực Chỉ Thành như thần tiên giáng trần thì không tin được, bà Viên cảm thấy ai cũng là người, cho dù đẹp một chút cũng không thể chênh lệch nhiều như vậy, làm sao có thể là thần tiên giáng trần.
Nhưng hiện tại Bà Viên nhìn thấy người thật thì cảm thấy lời miêu tả của Ông Viên còn rất khiêm tốn.
Nếu bà Viên không tận mắt nhìn thấy thì không tin trên đời này còn có người như vậy…
Bà Viên nhất thời thật sự không nghĩ ra được từ nào có thể miêu tả người trước mắt này.
Bà Viên nghĩ người trước mắt này và chồng cũng chỉ tầm tuổi nhau, nhất thời càng không biết nói gì.
Người này ăn quả thần gì lại không già vậy?!
Nếu chồng mình chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, nếu người ta không tự mình giới thiệu thân phận, bà Viên còn nghỉ ngờ người trước mắt là con cháu của Quỷ Vực Chỉ Thành.