Cho nên Đường Bách Khiêm chắc chắn biết chuyện cô muốn đăng ký kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.

Chỉ là chuyện xảy ra hai ngày trước, họ chưa đăng ký thành công.

“Đúng.” Tô Khiết không chút do dự, trả lời dứt khoát lại trực tiếp, cô hiểu rõ tại sao Đường Bách Khiêm hỏi vậy, cô cũng biết anh ta đang nghĩ gì, cho nên, cô mới trả lời thẳng thắn như vậy.

Dù chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần lãnh chứng tạm thời bị trễ nãi, nhưng chuyện này không thể nào bị trễ nãi mãi.

Cô và anh sớm muộn cũng sẽ lãnh chứng.

Chuyện này không thể nghi ngờ!!

Tô Khiết bây giờ chính là muốn Đường Bách Khiêm hiểu rõ điểm này.

“Haha…” Đường Bách Khiêm bên đầu kia liền cười ra tiếng, tiếng cười truyền vào trong tai Tô Khiết, khiến cô cảm thấy có chút chói tai, nhưng cô không nói gì nhiều.

“Vậy anh chúc mừng Khiết Khiết.” Sau khi tiếng cười dừng lại, giọng nói lại truyền tới, mặc dù nói lời chúc mừng, nhưng lại khiến người ta nghe không ra chút ý tứ chúc mừng.

Tô Khiết cũng không muốn để ý quá nhiều, trực tiếp nói một câu cảm ơn, sau đó liền cúp điện thoại.

Cúp máy xong, sắc mặt cô có chút khó coi, trước đây cô lúc cô biết Đường Bách Khiêm làm những chuyện đó, mặc dù thất vọng, nhưng cô chưa từng chất vấn anh ta.

Cô luôn không muốn khiến quan hệ giữa họ quá căng thẳng, dù sao Đường Bách Khiêm từng giúp cô, cô luôn ghi nhớ, cho nên cô luôn muốn giữ lại tình cảm đôi bên.

Nhưng Tô Khiết bây giờ phát hiện cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô niệm tình giữa họ, cô muốn để lại tình cảm cho đôi bên, nhưng Đường Bách Khiêm lại căn bản không lĩnh tình, anh ta ngược lại được một tấc lại muốn tiền một thước.

Chỉ giọng điệu vừa rồi của Đường Bách Khiêm đã đủ để chứng minh anh ta căn bản không cảm thấy mình làm sai.

Tô Khiết biết, Đường Bách Khiêm rất có khả năng sẽ không dừng lại như vậy, nhưng mà, nếu sau này anh ta còn làm loạn, cô tuyệt đối sẽ không lại ra tay lưu tình!!

Mà bên đầu kia, sau khi Tô Khiết cúp điện thoại, Đường Bách Khiêm trực tiếp vứt điện thoại đi, điện thoại rơi xuống đất vỡ vụn, đủ có thể thấy anh ta dùng sức rất mạnh.

Trên mặt Đường Bách Khiêm lúc này không còn ôn hòa ngày thường, cũng không còn ý cười thường thấy, anh ta lúc này mặt đầy hung ác, nhìn cực kỳ đáng sợ.

*Tôi đây là nuôi một con sói mắt trắng!!” Đường Bách Khiêm híp mắt, từng câu từng chữ như rít từ kẽ răng, khiến người khác nghe rợn tóc gáy.

“Tôi nuôi cô từng chút lớn lên, kết quả cô lại báo đáp tôi như vậy?” Đường Bách Khiêm mặt đầy hung ác, cục tức này anh ta nuốt không trôi.

Nếu không phải năm đó anh ta giúp cô, cô sớm đã bị mấy người nhà họ Tô bắt nạt chết rồi, nếu không phải anh ta dạy cô, cô có thể có ngày hôm nay? Cô có thể trở nên ưu tú như vậy?

Anh ta vì cô bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ cô lại đối xử với anh ta như thế?

Đường Bách Khiêm lúc này chỉ nhớ những điều anh ta làm cho Tô Khiết, lại hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện cô làm giúp anh ta mấy năm nay, anh ta càng quên mắt những chuyện tổn thương cô mà anh ta làm sau lưng cô.

“Tốt, rất tốt, cô đã không khách sáo với tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.” Đường Bách Khiêm càng nghĩ càng giận, sắc mặt ngày càng khó coi, nghe lời này của anh ta rõ ràng còn muốn làm gì đó?

Nghe lời này của anh ta giống như là bị Tô Khiết ép.

Nhưng anh ta hoàn toàn quên mắt là anh ta làm ra chuyện tổn thương cô, tổn thương hai bảo bối trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play