“Công việc cần tại sao tôi không biết?” Tô Khiết cười lạnh, lý do này của Đường Bách Khiêm quá hời hợt rồi.

Đường Bách Khiêm lại im lặng, mặc dù anh ta có giỏi ăn nói thì cũng không cách nào trả lời câu này của Tô Khiết.

“Chứng nhận kết hôn đó ngay cả tôi cũng không biết, cũng chính là nói ngoại trừ anh không một ai biết, vậy Trác Hiểu Lam làm sao biết? Nếu không phải anh có ý lộ ra, cô ta làm sao biết?” Đã muốn nói, vậy Tô Khiết không ngại nói rõ một lần, tránh cho Đường Bách Khiêm lại hàm hồ giả bộ vô tội.

“Khiết Khiết, em nên tin tôi.” Giọng Đường Bách Khiêm truyền tới, vẫn không nhanh không chậm như vậy, vẫn vô tội như vậy, đương nhiên vẫn là phong cách mập mở bình thường của anh ta.

*Xin lỗi, tôi không tin anh.” Câu này của Tô Khiết nói càng trực tiếp, càng dứt khoát!!

Câu xin lỗi hoàn toàn chính là từ đệm, trọng điểm là ý của câu sau.

“Anh thiết kế Nguyễn Hạo Thần, cố ý khiến anh ấy không tìm thấy tôi, anh thiết kế Đường Lăng, khiến anh ấy không tìm thấy tôi, không để tôi về nhà họ Đường, anh thậm chí thiết kế không để hai bảo bối quay về, tất cả những chuyện này đều đã khiến tôi không thẻ tin anh nữa.” Tô Khiết không muốn lại nghe thấy lời giảo biện của Đường Bách Khiêm, cho nên cô trực tiếp nói rõ: “Cho nên, chuyện lần này, tôi càng không thể tin anh.”

Thực ra nếu Đường Bách Khiêm lúc này giảo biện Tô Khiết còn có thể tiếp nhận, nhưng anh ta lại dùng giọng điệu mơ hồ giả bộ vô tội, thật sự khiến cô cảm thấy có chút…chán ghét!!

Đầu kia điện thoại im lặng thật lâu, có lẽ là Đường Bách Khiêm trước nay luôn biết ăn nói lúc này cũng không biết nên nói gì.

“Vậy Khiết Khiết lần này gọi điện thoại cho anh là muốn làm gì?” Lúc Đường Bách Khiêm lại lên tiếng, cuối cùng không còn là giọng điệu không nhanh không chậm hàm hồ nữa.

“Lần này tôi gọi cho anh chính là muốn nói cho anh biết, quan hệ của chúng ta kết thúc tại đây, chuyện lần này tôi không hi vọng lại xảy ra, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không khách sáo.” Tô Khiết không muốn lại có chuyện thế này xảy ra nữa, cho nên lời cô nói có chút hung hăng.

“Tốt, tốt! Rất tốt! Đường Bách Khiêm bên đầu kia bỗng cười, anh ta nói liền ba chữ tốt.

Sau khi cười xong, anh ta lại chậm rãi bổ sung một câu: “Khiết Khiết thật sự trưởng thành rồi.”

Câu này nghe có chút ý tứ sâu xa.

“Tôi nói đến đây thôi, cũng hi vọng tất cả mọi chuyện dừng ở đây.” Tô Khiết đương nhiên có thể nghe ra kỷ quái của anh ta lúc này, nhưng cô không muốn hiểu.

Trước đây cô từng tin tưởng Đường Bách Khiêm như vậy, nhưng anh ta lại giấu cô làm nhiều chuyện tổn thương cô như thế, cô nghĩ tất cả giữa cô và anh ta cũng nên kết thúc rồi.

“Được rồi, vậy thì nghe Khiết Khiết.” Đường Bách Khiêm đổi một câu mọi chuyện đều có thể thương lượng, lời thì nói rất dễ nghe, hơn nữa giọng nói còn mơ hồ mang theo vài phần ý cười.

Chỉ là Tô Khiết bên đầu kia lại không cảm nhận được chút cảm xúc vui vẻ nào, cô biết lời này của Đường Bách Khiêm không thể tin, nhưng điều cô muốn nói đã nói rõ rồi.

Nếu Đường Bách Khiêm lại làm ra chuyện tổn thương cô và hai bảo bối, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.

Tô Khiết không muốn nói nhiều với Đường Bách Khiêm nữa, muốn cúp điện thoại.

Chỉ là, chính vào lúc cô muốn cúp máy, giọng nói của Đường Bách Khiêm lại truyền tới: “Khiết Khiết muốn kết hôn với Nguyễn Hạo Thần sao?”

Tô Khiết nghe thấy câu này của anh ta thì không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chuyện bộc lộ hai ngày trước không phải chính là để ngăn cản cô và Nguyễn Hạo Thần lĩnh chứng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play