Chương 3291
Chú Lương thở hắt ra một hơi, ông ta biết hiện thực rất tàn khốc, nhưng ông ta vẫn phải nói, dù sao chuyện này cũng không thể gạt mãi được.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN, độ tương thích bằng không.” Chú Lương vẫn nói ra kết quả xét nghiệm, tuy rằng kết quả khiến mọi người thất vọng, nhưng bọn họ cũng không thể tự lừa dối mình.
Có một Thành thiếu chủ không tin vào sự thật là đủ rồi, bọn họ không thể cũng giống như Thành thiếu chủ được.
“Ý ông là gì?” Đầu dây bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng đang run rấy!
Sau khi nghe thấy lời nói của Lương, ông ta chỉ cảm thấy lòng mình siết chặt, ngột ngạt khó chịu, trong lúc nhất thời dường như nó làm cho ông ta thở không ra hơi.
Ông ta là một người thông minh như thế, mà giờ phút này Lương đã nói rất rõ ràng nhưng mà ông ta lại cảm thấy mình nghe không hiểu, hoặc là không phải do ông ta nghe không hiểu, mà là ông ta không muốn hiểu.
Lương ngây người, hoàn toàn sợ đến ngây người, lúc nãy ông ta nói còn chưa đủ rõ ràng à? Thành chủ thông minh tuyệt đỉnh như vậy mà còn hỏi ông ta, là có ý gì chứ?
Tình huống gì vậy, có ai có thể nói cho ông ta biết có tình huống gì không?
Lúc này quản gia Trọng đứng ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì có hơi mơ màng, thành chủ hỏi như vậy là có ý gì?
Rốt cuộc là Lương nói với thành chủ như thế nào, Lương nói như thế nào mà thành chủ lại hỏi như vậy?
Quản gia Trọng nhìn thấy rõ tay cầm điện thoại di động của thành chủ nhà mình đang không ngừng nắm chặt lại, hơn nữa hình như là còn đang run rấy, mà lúc này thành chủ cũng không cố gắng kiềm chế sắc mặt, nhưng mà ông ta lại không thể phân biệt rõ biểu cảm trên mặt của thành chủ là cái gì.
Cho nên rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Lúc này trong lòng của quản gia Trọng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng mà quản gia Trọng cũng không hỏi.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN hiển thị không, nói cách khác, ông với cô cả nhà họ Đường không phải là ba con.” Mặc dù Lương sợ đến ngây người, nhưng mà ông ta vẫn không quên trả lời vấn đề của thành chủ.
Lúc nãy thành chủ hỏi ông ta là có ý gì vậy thì ông ta cũng chỉ có thể giải thích rõ một lần nữa.
“Ông nói là… không phải.” Tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng lại chặt hơn mấy phần, lúc này ông ta đột nhiên cảm thấy trái tim của mình quặn đau, đau đến nỗi thở không nỗi.
Không phải, vậy mà lại không phải?
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, huống hồ gì ông ta còn tưởng rằng mình đã làm tốt chuẩn bị để chấp nhận loại kết quả này, nhưng mà bây giờ tự tai nghe thấy kết quả đó, ông ta mới hiểu được ông ta căn bản vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không, căn bản là ông ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Tại sao lại không phải chứ?
Tại sao lại không phải?
Là ông ta đã nghe lầm rồi à?
Hoặc là do Lương đã nói sai?
Đúng vậy, có lẽ là do Lương đã nói sai, cho nên lúc này trong giọng nói của Trương Minh Hoàng mang theo yêu cầu xác nhận sự thật, ông ta muốn xác nhận, ông ta không tin có kết quả như vậy.
Lương lại nghe thấy rõ ràng âm thanh cẩn thận của thành chủ mà kinh sợ một lần nữa, lúc nãy ông ta đã nói rõ ràng lắm mà, vậy mà thành chủ lại còn hỏi nữa?
Thành chủ không muốn chấp nhận kết quả này đến cỡ nào?