Chương 3290

Chú Lương mặc kệ anh ta, ông ta gọi điện thoại cho Thành chủ.

Điện thoại mới đỗ chuông một tiếng thì bên kia đã bắt máy, nói đúng hơn thì vẫn chưa hết một hồi chuông.

Cậu Tô nghe thấy tốc độ nhận cuộc gọi này thì sửng sờ, miệng cứng ngắt, tốc độ này không chỉ đơn giản là đang chờ điện thoại, mà e rằng ông ta đã cầm điện thoại trong tay từ lâu rồi và chỉ đang đợi nó đồ chuông thôi.

Cho nên Thành chủ không những đang chờ điện thoại và mà còn rất nông nóng.

Lúc này không chỉ có Cậu Tô sửng sốt mà cả chú Lương cũng sửng sốt, ông ta nghĩ Thành chủ có thể đang chờ điện thoại, nhưng không ngờ Thành chủ lại bắt máy nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ông ta trở tay không kịp, nhanh đến mức khiến những lời ông ta định nói ra như mắc trong cổ họng.

Tốc độ mà Thành chủ trả lời điện thoại đủ cho thấy ông ta rất mong chờ kết quả, mà kết quả như bây giờ, muốn ông ta mở miệng thế nào, muốn ông ta nói với Thành chủ như thế nào đây?

“Sao rồi?” Thấy ông ta chậm chạp không nói, sắc mặt Trương Minh Hoàng bỗng trở nên nặng nè, ông ta dường như đã biết kết quả rồi, nếu kết quả tốt thì chắc chắn sẽ không chần chừ hay do dự nhiều như vậy đâu.

Hơn nữa, Thành đã từng nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho ông ta, nhưng lúc này người gọi cho ông ta đã đổi thành chú Lương, mặc dù vừa nảy ông ta bắt máy rất nhanh nhưng ông ta vẫn nhìn rõ tên người gọi.

Ông ta hiểu rõ tính cách của Thành, nếu thật sự là kết quả tốt thì Thành đã lập tức gọi cho ông ta ngay chứ tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp mắt cơ hội này.

Lúc này, ngay cả Trương Minh Hoàng cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có chút run rấy, nhưng dù đã phân tích rất nhiều, cũng đã biết được kết quả, nhưng ông ta vẫn không nhịn được kỳ vọng, hy vọng có thể nghe được kết quả mà ông ta mong muốn.

“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi.” Thành chủ đã lên tiếng nên chú Lương không thể tiếp tục im lặng được nữa.

“Ừm.” Trương Minh Hoàng đang kìm nén cảm xúc của mình, không để cho mình mắt bình tĩnh.

Quản gia Trọng đứng bên cạnh nhìn ông chủ của mình, hai mắt lóe lên, lúc này quản gia Trọng nhìn ra được Thành chủ đang rất hồi hộp.

Đúng vậy, hồi hộp, lúc này Thành chủ đang rất hồi hộp.

quản gia Trọng không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng ông ta cũng có thể đoán được là Lương đang gọi tới để nói về chuyện giám định ADN.

Chỉ là quản gia Trọng có hơi không hiểu lắm, câu kết quả xét nghiệm ADN cũng chỉ có một câu thôi, hơn nữa Lương từ trước đến nay không phải là người hay dài dòng, lẽ ra phải nói xong từ lâu rồi chứ.

Mà chữ “ừm” vừa rồi của Thành chủ là có gì?

Rốt cuộc là phải, hay là không phải?

Lúc này quản gia Trọng đang nhìn chằm chằm Thành chủ của mình, ông ta muốn nhìn ra đáp án từ sự thay đổi trong ánh mắt của Thành chủ, tuy rằng bình thường Thành chủ có tức giận hay vui mừng cũng chẳng biểu hiện ra mặt, nhưng chuyện này rõ ràng là Thành chủ không che giấu được.

Nhưng lúc này, quản gia Trọng không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thành chủ, đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ thất vọng.

Vậy rốt cuộc thì kết quả là gì? Cô Đường có phải là con gái của Thành chủ không?

Đầu dây bên kia, tâm trạng của chú Lương cũng rất phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với quản gia Trọng, tiếng “ừm” của Thành chủ nghe rất nhẹ, nhưng truyền đến bên tai ông ta lại cảm thấy như sắm sét đùng đùng.

Mặc dù cách một lớp điện thoại nhưng vẫn nghe được sự chờ mong, hồi hộp, thậm chí có chút dè dặt của Thành chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play