Chương 2883
Nguyễn Hạo thần dừng một chút, sau đó lại nói thêm một câu: “Đầu To giỏi nhất là mở khóa, bọn họ chắc chắn đi tìm ba của Viên Ngữ rồi.”
“Cậu biết bọn họ đi đâu không?” Đường Lăng đã sớm nghĩ tới chuyện này, hiện tại quan trọng nhất là tìm thấy bọn họ.
“Tôi đã nói Tào Du đi điều tra, bọn họ đến vùng ngoại thành phía bắc, hiện tại tôi đang trên đường đến đó.” Nguyễn Hạo thần đang lái xe, xe chạy nhanh như bay, cũng không biết tốc độ bao nhiêu.
“Cậu gửi vị trí cho tôi, tôi cũng chạy đến đó.” Đường Lăng biết Tô Khiết và Trác Thanh đi đâu thì thoáng thả lỏng một chút.
Chỉ cần biết rằng bọn họ đi đâu thì mọi chuyện dễ xử lý, với năng lực của anh ta và Nguyễn Hạo thần thì chắc chắn có thể nhanh chóng tìm thấy Tô Khiết và Trác Thanh.
Anh ta tuyệt đối không để Trác Hiểu Lam lại làm hại Tô Khiết.
Trác Hiểu Lam cũng vừa rời khỏi phòng bệnh, cho dù Trác Hiểu Lam nhanh hơn anh ta cũng không thể nhanh hơn Nguyễn Hạo thần, cho nên Tô Khiết sẽ không sao.
Nhưng Đường Lăng vẫn đánh giá thấp Trác Hiểu Lam, hoặc là nói Đường Lăng đánh giá thấp sự độc ác và máu lạnh của Trác Hiểu Lam, Đường Lăng không ngờ tới Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng Tô Khiết.
Nhưng Đường Lăng vẫn đánh giá thấp Trác Hiểu Lam, hoặc là nói Đường Lăng đánh giá thấp sự độc ác và máu lạnh của Trác Hiểu Lam, Đường Lăng không ngờ tới Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng Tô Khiết.
Đường Lăng càng không ngờ Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng của Tô Khiết nên thậm chí không quan tâm đ ến tính mạng của Trác Thanh.
“Cậu đừng quá sốt ruột, Trác Thanh và Tô Khiết đi chung, Trác Hiểu Lam không dám làm bậy.” Đường Lăng biết trong lòng Nguyễn Hạo thần nóng như lửa đốt, anh ta cũng sốt rột, nhưng anh ta nghĩ Nguyễn Hạo thần đang lái xe trên đường, Đường Lăng sợ Nguyễn Hạo thần quá sốt ruột sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Lăng an ủi Nguyễn Hạo thần, đương nhiên anh ta cũng thật sự nghĩ như thế.
Điện thoại bên kia Nguyễn Hạo thần không trả lời, anh im lặng một lát mới nặng nề ừ một tiếng, Nguyễn Hạo thần cũng hy vọng như thế, hy vọng Trác Thanh ở đó thì Trác Hiểu Lam nhẹ tay một chút.
Nhưng tốc độ lái xe của Nguyễn Hạo thần không hề giảm đi, ngược lại càng nhanh hơn, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng chạy đến đó.
Đường Lăng cúp máy xong thì cũng chạy qua đó.
Mà lúc này trong biệt thự ở vùng ngoại thành, mấy người Tô Khiết đã thành công tìm thấy phòng phẫu thuật.
“Ở chỗ này, quả nhiên là ở đây.” Trác Thanh nhìn thấy phòng phẫu thuật thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta biết nếu không tìm thấy ba Viên Ngữ thì Viên Ngữ chắc chắn còn phải chịu sự khống chế của Trác Hiểu Lam, anh ta không muốn chuyện đó xảy ra.
Trác Thanh nhanh chóng đi đến cửa phòng phẫu thuật, định mở cửa ra, nhưng sắc mặt của Tô Khiết lại hơi thay đổi: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?” Trác Thanh khó hiểu, nhưng vẫn dừng động tác, có chút mờ mịt nhìn cô.
“Có bom.” Ánh mắt của Tô Khiết dừng lại trên kệ, trên kệ đặt mấy chậu hoa, còn có hai đôi dép lê.
“Bom?” Trác Thanh nghe thấy bom thì sắc mặt cũng thay đổi, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Khiết về phía cái kệ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường: “Bom ở đâu?”
Cố Ngũ nghe thấy có bom, sắc mặt cũng lập tức cứng lại, nhưng anh ta quan sát một chút cũng không phát hiện gì giống như Trác Thanh.
Tô Khiết đi đến trước kệ, di chuyển chậu hoa ở giữa qua một bên, lộ ra khung đỡ phía dưới, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác thường, không có gì khác với kệ bình thường.