CHƯƠNG 2540
“Hiện tại bọn họ đã quyết định chuyện hôn sự thay Nguyễn Hạo thần, sợ là đang rất sốt ruột tìm Vũ Kỳ, tống Vũ Kỳ đi. Bọn họ đang một lòng muốn trèo cành cây cao Quỷ Vực Chi Thành, sẽ không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mấy ngày nay chúng ta phải chú ý chút, tuyệt đối không thể để Vũ Kỳ xảy ra chuyện.” Lúc này, khuôn mặt ông cụ Đường cũng hoàn toàn trầm xuống, tất nhiên ông nhìn sự việc thấu đáo hơn bà cụ Đường.
“Bọn họ dám? Bọn họ cứ thử xem!” bà cụ Đường trừng lớn hai mắt, nếu có thể, bà muốn trực tiếp đi tìm ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn liều mạng.
“Bọn họ cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, chuyện mà năm đó bọn họ làm còn quá đáng hơn, máu lạnh hơn.” Ông cụ Đường hơi híp mắt lại, nhớ tới chuyện năm đó, ông không khỏi thở dài.
Sắc mặt bà cụ Đường nhanh chóng thay đổi: “Đúng, ông nói đúng, mấy ngày nay chúng ta nhất định phải chú ý đến Vũ Kỳ, tuyệt đối không thể để bọn họ tìm được Vũ Kỳ, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm được.”
Nghĩ đến chuyện năm đó, bà cụ Đường vẫn cảm thấy sợ hãi.
Sau này bà mới biết, tuy cũng chỉ nghe đồn thổi, nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ cho bà chấn kinh.
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đúng là chuyện gì cũng làm được.
Năm đó rõ ràng là Nguyễn Bạc Vệ sai, Mộng Thu Quỳnh vô tội, là người bị hại, hơn nữa còn do Nguyễn Bạc Vệ hại, nhưng người nhà họ Nguyễn lại đổ hết tội lỗi lên đầu Mộng Thu Quỳnh.
Lúc ấy Mộng Thu Quỳnh còn đang mang thai, hơn nữa vì chuyện đó mà Mộng Thu Quỳnh bị đả kích tinh thần, thậm chí ý thức có chút mơ hồ, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã đuổi Mộng Thu Quỳnh ra khỏi nhà họ Nguyễn, còn không cho Mộng Thu Quỳnh gặp lại Nguyễn Hạo thần nữa.
Bà còn nghe nói, lúc ấy, ông cụ Nguyễn muốn cho người trước tiên làm cho Mộng Thu Quỳnh sảy thai, sau đó đuổi Mộng Thu Quỳnh đi, chẳng qua lúc đó Mộng Thu Quỳnh liều mạng chống cự, rồi lão Vân ra mặt giúp đỡ Mộng Thu Quỳnh.
Khi đó Nguyễn Hạo thần mới chín tuổi, một đứa bé chín tuổi bị ép chia lìa với mẹ đẻ mình, điều đó còn tàn nhẫn hơn mẹ đẻ mình qua đời.
Mà trước kia Nguyễn Bạc Vệ không hề quan tâm, mặc cho ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn làm xằng làm bậy như vậy.
Nói ra, những người nhà họ Nguyễn đều là kẻ máu lạnh, cũng chỉ có Nguyễn Hạo thần mạnh hơn một chút. Nói thật, nghĩ đến những chuyện của nhà họ Nguyễn, bà không yên lòng để Khiết Khiết gả cho Nguyễn Hạo thần.
“Mấy ngày nay cháu sẽ ở trong nhà, không ra khỏi cửa, bọn họ sẽ không tìm được cháu, không thể bắt cháu đi.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé rất hiểu chuyện, nó nghe hiểu lời của ông cụ Đường và bà cụ Đường. Nó không muốn để mọi người lo lắng, nó càng không muốn chia lìa với mẹ, cho nên nó có thể không ra khỏi cửa.
“Vũ Kỳ thật là đứa bé ngoan.” Bà cụ Đường đưa tay kéo Đường Vũ Kỳ vào trong ngực, không khỏi đau lòng. Đứa bé ngoan như vậy, thật khiến người ta yêu thích, sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Đường Minh Hạo vẫn im lặng đứng ở bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh.
“Minh Hạo, mấy ngày nay cháu hãy ở nhà chơi với em gái được không?” Bà cụ Đường nhìn Đường Minh Hạo, nhìn dáng vẻ Đường Minh Hạo, bà cảm thấy lòng hơi nghẹn lại, đứa bé Minh Hạo này trước nay luôn hay suy nghĩ, hơn nữa luôn đặc biệt mẫn cảm, không biết suy nghĩ cái gì.
Minh Hạo tuyệt đối không nên tự đi làm chuyện gì, đứa nhỏ này đôi khi chính là quá có chủ kiến.