CHƯƠNG 2539
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã biết sự tồn tại của Vũ Kỳ, nhưng không hề có động tĩnh gì, giống như không biết, còn vội vã quyết định hôn sự cho Nguyễn Hạo thần như thế, chắc chắn vì ghét bỏ Đường Vũ Kỳ là con gái.
Nhà họ Nguyễn bọn họ trọng nam khinh nữ, nên dù biết Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết đã có con vẫn không để bọn họ ở bên nhau, vẫn phải nghĩ cách chia rẽ bọn họ, e là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng chưa từng thật muốn nhận bé gái Vũ Kỳ này trở về.
Dù sao sau khi Nguyễn Hạo thần cưới người phụ nữ khác thì cháu trai, cháu gái cũng không thiếu.
Hai vị nhà họ Nguyễn kia hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy, huống chi, hiện tại ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn chắc chắn đang vội vã trèo cành cây cao Quỷ Vực Chi Thành.
Ở nhà họ Đường bọn họ, bọn họ coi trọng cục cưng Vũ Kỳ còn hơn con ngươi của mình, thế mà nhà họ Nguyễn lại còn ghét bỏ.
Dựa vào cái gì? Nhà họ Nguyễn bọn họ dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ trong lòng ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn ngay chút tình thân cũng không có sao? Đường Vũ Kỳ thế nhưng là chắt gái ruột của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đấy.
Tất nhiên, bà cụ Đường chắc chắn sẽ không nói ra những lời này ngay trước mặt Đường Vũ Kỳ.
Nghe đối thoại của bà cụ Đường và ông cụ Đường, khuôn mặt nhỏ của Đường Minh Hạo rõ ràng sầm lại như có thể hiểu hết được ý trong đó.
“Cục cưng Vũ Kỳ, đi, chúng ta đi chơi đi, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần lo.” Phạm My sợ Đường Vũ Kỳ ý thức được cái gì, nên muốn chuyển hướng sự chú ý của cô bé.
“Bà ngoại, cháu hiểu mà.” Nhưng Đường Vũ Kỳ lại chậm rãi lắc đầu với Phạm My: “Cháu biết bọn họ không thích cháu, họ ghét bỏ cháu là một đứa con gái. Lúc ấy ở công ty, ngay trước mặt cháu, họ đã nói như vậy, bọn họ nói, đáng tiếc cháu là một bé gái, không có tác dụng gì.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, hơn nữa trí nhớ rất tốt. Lúc ấy, bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn cho là nó còn nhỏ nghe không hiểu nên mới nói những lời đó, nhưng nó hiểu hết, hơn nữa còn nhớ rõ.
Quay về, nó chưa nói ngay là vì không muốn khiến mẹ đau lòng khổ sở.
“Bọn họ, bọn họ lại có thể…” Bà cụ Đường tức giận vỗ bàn một cái, làm đổ tất cả chén trà trên bàn. Nếu ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn ở chỗ này, có lẽ cái tát này của bà sẽ dành cho họ.
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thật là quá đáng, lại có thể ngay trước mặt Vũ Kỳ ghét bỏ Vũ Kỳ là bé gái.
“Vũ Kỳ, bọn họ còn nói gì nữa không?” Ông cụ Đường hơi nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng rất bất mãn. Theo lý thuyết ông cụ Đường không muốn nhắc tới chuyện như vậy, nhưng ông sợ ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại gây ra chuyện gì, nếu ông nắm được tình hình một chút thì có thể sớm phòng bị.
“Sau khi bọn họ làm xong giám định DNA của cháu, sẽ đón cháu về, sau đó đưa cháu ra nước ngoài, không cho cháu gặp lại mẹ.” Đường Vũ Kỳ nhớ rất rõ chuyện này, lúc trước cũng vì nguyên nhân này Đường Vũ Kỳ mới cố ý gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo thần tố cáo.
Hai mắt Đường Minh Hạo vẫn luôn nhìn em gái, khuôn mặt nhỏ của nó nặng nề, khóe môi mím chặt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cái gì? Sao bọn họ có thể? Sao họ có thể như vậy?” Lúc này, bà cụ Đường vừa tức vừa sợ, đôi tay không kìm được rẩy rẩy: “Sao bọn họ lại độc ác như thế, lại có thể cứng rắn chia rẽ mẹ con bọn chúng, bọn họ có nhân tính hay không?”
“Xem ra bọn họ không phải là không có động tĩnh, chắc chỉ ngoài mặt không có động tĩnh thôi. Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã làm xong giám định DNA rồi, chắc đang âm thầm tìm Vũ Kỳ, muốn tống Vũ Kỳ ra ngoài.” Bà cụ Đường càng nghĩ càng tức: “Tôi thật chưa từng gặp người nào quá đáng như thế.”