Chương 2491
Cho nên, Đường Lăng cũng biết lý do Nguyễn Hạo thần tức giận, trong chuyện này quả thật là anh ta bị đuối lý, lẽ ra không nên gạt Nguyễn Hạo thần.
Nhưng chuyện này không thể trách anh ta, hiện giờ trong nhà anh ta chẳng có chút địa vị nào cả nên hoàn toàn không có quyền lên tiếng, thằng nhóc Đường Minh Hạo không cho nói mà ông bà cụ đều nghe lời Đường Minh Hạo nên anh ta dám nói bậy nói bạ sao?
Nguyễn Hạo thần chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, rõ ràng là không muốn để ý đến anh ta.
Đường Lăng đuối lý, cho nên anh cũng phá lệ dễ chịu hơn, không hề tức giận, ngược lại còn cười hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào khi biết mình bỗng nhiên có thêm một cặp sinh đôi?”
Đường Lăng cố ý hơi dừng lời một chút, nhưng anh cũng không hề chờ câu trả lời của Nguyễn Hạo thần, anh cũng biết Nguyễn Hạo thần sẽ không trả lời, anh liếc nhìn Nguyễn Hạo thần, cố ý cười nói: “Trước kia, tôi cũng chưa từng thấy cậu đi đón Khiết Khiết, không thấy cậu ân cần với Khiết Khiết như thế, thế mà bây giờ sau khi biết Khiết Khiết sinh cho cậu hai đứa con một trai một gái thì cậu đã biết lấy lòng rồi, rõ ràng là cậu đang nhằm vào hai đứa bé chứ không đơn thuần bởi vì Khiết Khiết.”
“Đường Lăng, anh hãy biết chừng mực, tôi còn chưa tính với anh món nợ của anh đâu.” Cuối cùng, Nguyễn Hạo thần lên tiếng, lời của Đường Lăng thật quá đáng rồi, tình cảm của anh đối với Tô Khiết không hề vì có con hay không có con mà thay đổi. Trước kia, khi anh biết Tô Khiết không thể mang thai, anh đã từng hạ quyết tâm không cần có con.
Trước kia, anh không tới sân bay đón Tô Khiết, cũng chưa từng lấy lòng trước mặt Tô Khiết, nhưng điều đó làm sao có thể trách anh chứ?
Đám người nhà họ Đường phòng anh như phòng sói, không cho anh và Tô Khiết gặp mặt, dù anh muốn lấy lòng thì cũng không gặp được Tô Khiết.
Đương nhiên, bây giờ biết mình có hai đứa con một trai một gái, anh cũng cảm thấy thật vui vẻ, thật cao hứng, thật ngạc nhiên.
Không chỉ vì anh làm ba, mà còn vì đó là con của anh và Tô Khiết.
Là con mà cô sinh cho anh.
“Tại sao ư?” Khóe môi Đường Lăng hơi giật giật: “Con trai và con gái của cậu lại chạy không thoát.”
“Bọn chúng về nhà họ Đường bao lâu rồi?” Nguyễn Hạo thần bỗng ngắt lời Đường Lăng, trực tiếp hỏi. Tối qua, Nguyễn Hạo thần và Đường Chi Mặc mới nhận nhau, Nguyễn Hạo thần biết trong khoảng thời gian này Đường Chi Mặc vẫn luôn ở nhà họ Đường, chỉ không biết bọn họ đã ở nhà họ Đường bao lâu rồi?
Khi Tô Khiết về nhà họ Đường có lẽ hai đứa bé còn chưa tới nhà họ Đường. Ban đầu, Tô Khiết về nhà họ Đường, nhà họ Đường từng tổ chức tiệc cho Tô Khiết, nếu lúc ấy hai đứa bé đang ở nhà họ Đường thì người của nhà họ Đường không thể nào giấu hai đứa bé đi.
“Thật ra khi tôi mời Khiết Khiết trở về giúp nhà họ Đường phá án, đã nghĩ kỹ về việc đón hai cục cưng trở về rồi, lúc ấy chủ yếu do Đường Bách Khiêm ngăn cản hai đứa bé trở về. Đường Bách Khiêm vẫn luôn biết Khiết Khiết là người của nhà họ Đường, nhưng anh ta chẳng những không nói cho Khiết Khiết, mà còn luôn ngăn cản tôi tìm tới Khiết Khiết, cho nên, tôi sợ Đường Bách Khiêm sẽ dùng hai đứa bé gây bất lợi gì đó với Khiết Khiết.” Nụ cười trên mặt Đường Lăng vụt tắt, trở nên khá nghiêm túc.
Nghe Đường Lăng nói vậy, ánh mắt Nguyễn Hạo thần hơi trầm xuống: “Nhưng lúc đó anh không thể đón hai cục cưng trở về?”
Đường Lăng nói khi Tô Khiết đi giúp xử lý vụ án đã định đón hai cục cưng trở về, Tô Khiết xử lý vụ án mất vài ngày, nhưng lúc ấy khi nhà họ Đường tổ chức tiệc cho Tô Khiết, Đường Lăng vẫn chưa đón hai đứa bé về.
“Đúng, sự thật chứng minh lo lắng của tôi không phải dư thừa, lúc ấy chính vì sự can thiệp của Đường Bách Khiêm, cho nên mới không thể thuận lợi đón hai cục cưng, nhưng cũng may Đường Bách Khiêm cũng không dám làm gì quá đáng, mà lúc đó vừa lúc hai cục cưng và Nhạc Hồng Linh ở cùng nhau, nên rõ ràng Đường Bách Khiêm muốn để Nhạc Hồng Linh mang hai đưa bé về nước Mỹ, nhưng là Nhạc Hồng Linh kiên quyết trả hai đứa bé lại.” Nghĩ đến chuyện lúc trước, sắc mặt Đường Lăng hơi tối lại, lúc trước nếu không phải Nhạc Hồng Linh, Đường Bách Khiêm thật sẽ mang hai cục cưng về nước Mỹ, sau đó ép hai cục cưng ở lại nước Mỹ rồi.