Chương 1894

Lúc này cô bé có chút rụt rè, thanh âm không lớn, nhưng vẫn khá rõ ràng, Đường Vân Thành nghe rất rõ.

Đôi con ngươi Đường Vân Thành lập lòe, cô bé này chắc chắn sẽ không nói dối, nếu cô bé đã nói người đàn ông này là ba của bé, còn trực tiếp ôm lấy hắn kêu là ba, thì hẳn là không giả.

Đường Vân Thành tuy cảm thấy không đúng lắm, trong lòng bất an, nhưng ba của cô bé đã tìm tới rồi, ông ta cũng không thể không cho người ta đưa cô bé đi được.

“Đợi chút đã, tôi bảo chủ của nhà trọ đến làm chứng, chứng minh cô bé được người nhà đưa đi rồi.” Đường Vân Thành đương nhiên cũng không thể để bọn họ đưa người đi như vậy được, tuy người đàn ông đó là người nhà của cô bé, ông ta cũng không thể không phòng.

Người đàn ông mới vừa xông vào không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô bé vào lòng mình.

Hồi nãy mấy người trực tiếp xông vào, người phụ nữ khi nãy đã dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có hơi sững người, nghe thấy lời của Đường Vân Thành, cô ta khẽ hồi thần lại, theo bản năng gật đầu: “À à, tôi có thể làm chứng.”

“Đi, ba đưa con về.” Người đàn ông mới vừa xông vào ôm chặt lấy đứa bé, thanh âm rõ ràng đã dịu lại vài phần.

Cô bé nhỏ vươn hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó lại gật đầu.

Cơ thể của cô bé rõ ràng có chút run rẩy, không biết là vì sốt, hay là vì nguyên nhân khác nữa.

“Đứa bé vẫn còn bị bệnh, run rẩy dữ dội như vậy, hay là mau đưa đi khám đi.” Người phụ nữ cũng tốt bụng, sợ cô bé có chuyện gì.

“Có thể là bị sợ rồi, bây giờ tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện kiểm tra.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô bé nhỏ trong lòng, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lo lắng.

Đường Vân Thành tuy biết chuyện xảy ra tối hôm nay có vấn đề, nhưng trong tình hình này ông ta cũng không thể ngăn cản.

Sau đó người đàn ông ôm cô bé ra khỏi phòng…..

Người đàn ông đưa cô bé ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tiểu Ngô mới vừa về.

Tiểu Ngô nhìn tình hình trước mắt thì có chút ngây người: “Đường tổng…chuyện là sao vậy?”

Bởi vì không biết thân phận của mấy người này, cho nên trong lòng Tiểu Ngô có mang vài phần cảnh giác.

“Người nhà của đứa bé tìm tới, muốn đưa đứa bé đi.” Đường Vân Thành đơn giản mà giải thích một câu.

Bây giờ cô bé đã tỉnh rồi, ai cũng có thể nhìn ra được cô bé không có vấn đề gì lớn, mà bây giờ cô bé đã được ba đưa đi, có chủ của nhà trọ này làm chứng.

Đường Vân Thành cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn nữa đâu.

Tiểu Ngô vẫn có chút mờ mịt, nhưng Đường tổng đã lên tiếng, anh ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể nhìn cô bé bị đưa đi.

Tiểu Ngô nghĩ cô bé được người nhà đưa đi thì cũng tốt, ở đây chỉ khiến cho người ta thấp thỏm lo âu thôi.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Sau khi Đường Vân Thành về phòng thì nhìn sang Tiểu Ngô, thanh âm có chút trầm thấp.

Mấy chuyện xảy ra tối hôm nay, chuyện này lại càng kỳ quái hơn chuyện kia, ông ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play